NHẤT THIẾT THẾ GIAN HIỆN
CỰ TUYỆT TÌNH YÊU CỦA SƯ MẪU NÊN CHUỐC HỌA
Trong
Ương Quật Ma La Kinh ghi: Xá Vệ thành là một thành ấp rộng lớn, ruộng đất mênh mông, cây cối tươi tốt, mỗi mùa xuân hoa thơm ngào ngạt, mọi người trong thành đều lần lượt ra ngoài vui chơi, du ngoạn. Đến khi mùa màng chín rộ, mọi người lại kẻ đứng người khom, hăng say làm việc, thật là một khung cảnh yên bình!
Ngày ấy, có một thôn gọi là Tát Na. Tát Na ở không xa miền Bắc Xá Vệ thành. Mọi người thường vào thành để mua vật dụng, cuộc sống trong thôn cũng thoải mái, đầy đủ.
Nhưng, ở trong thôn Tát Na giàu có, lại có một gia đình Bà la môn nghèo khổ, Người này chỉ có một cô gái trẻ tên là Bạt Đà La. Chồng cô này chết sớm, để lại một đứa con trai, tên gọi là Nhất Thiết Thế Gian Hiện. Mẹ góa con côi nương tựa nhau mà sống, tình cảnh không nói cũng biết.
Khi Nhất Thiết Thế Giạn Hiện được mười hai tuổi, tướng mạo xuất chúng, dáng vẻ đàng hoàng, người cao ráo, rất thu hút mọi người. Thêm vào đó lại thông minh lanh lợi, lời nói thì lương thiện tốt đẹp, đáng gọi là đệ nhất trong thôn.
Ở một thôn khác là Ba La Kha Tư có một tiên sinh Bà la môn tên là Ma Ni Bạt Đà La, ông tài cao học rộng, tinh thông Tứ Tỳ La kinh điển.
Nhất Thiết Thế Gian Hiện muốn đi học, bèn bái Ma Ni Bạt Đà La làm thầy. Người xưa thường nói: Thầy hay sẽ có trò giỏi. Từ khi Nhất Thiêt Thế Gian Hiện đến học, học đức tiến triển, đối với thầy khiêm cũng kính thuận, một lòng cúng ường Tứ Tỳ La kinh, nhưng gì không hiểu là hỏi. Thầy cũng tận tình giảng dạy thật tỉ mỉ, sâu sắc. Trò thì cố gắng nỗ lực học tập tất cả những điều thầy đã dạy. Cho nên về mọi mặt đều trong sáng, kết quả mỹ nãn. Nói chung giữa thầy và trò đều kinh yêu và quan tâm lo lắng lẫn nhau.
Một ngày nọ, thầy phụng lời mời của quốc vương vào cung. Ở nhà chỉ còn lại sư mẫu và Nhất Thiết Thế Gian Hiện. Sư mẫu trẻ nầy có nhan sắc mỹ miều, biểu hiện rất đoan trang, nhưng trong lòng thì ngược lại, không thuần lương chính phái. Từ ngày mà Nhất Thiết Thế Gian Hiện đến nhà thầy học đạo, cô ta đã đem lòng tưởng nhớ yêu thương.
Hiện giờ cơ hội cũng đã đến.
Nhất Thiết Thế Gian Hiện đang niệm thầm kinh văn, dáng vẻ rất chuyên tâm, nhưng trong lòng sư mẫu trẻ lại đầy dục vọng, bổ vào người chàng, chụp lấy y phục của chàng xé rách.
Lúc này, Nhất Thiết Thế Gian Hiện giật mình, trố mắt ngẫn người, may mà đầu óc chàng thông minh, phản ứng linh hoạt, lập tức nghiêm sắc mặt lại nói:
- Người hiện giờ là sư mẫu của tôi, cũng giống như mẹ tôi ở nhà, sao lại có thể làm nên chuyện phi pháp như thế này chứ?
Nói rồi bèn giũ bỏ đôi tay ngọc ngà của sư mẫu, sau đó chỉnh đốn lại y phục, tránh ở một góc phòng không dám ngẩng đầu lên.
Sư mẫu khóc lóc khẩn cầu:
- Thế Gian Hiện, tội nghiệp một sư mẫu như ta đây, chỉ lần này, được không?
Nhất Thiết Thế Gian Hiện ở trong góc, trốn không thể trốn, càng run lập cập.
Sư mẫu vừa khóc vừa quấn lấy: "Thế Gian Hiện, nào, nào, đừng sợ", ánh mắt si tình của sư mẫu cứ dán lấy chàng.
"Không! Người là sư mẫu của tôi, hiểu không?" trông thấy tình cảnh mình như vậy, chàng không biết làm sao, bèn hét to lên.
Sư mẫu kinh sợ trừng đôi mắt lên, trong ánh mắt dâm đãng ấy lại tăng thêm mấy phần sát ý, đôi tay sờ vào ngực của Nhất Thiết Thế Gian Giện.
"Thế Gian Hiện! Chàng rốt cuộc có chịu không?, tiếng khóc của sư mẫu đã tắt lịm lâu rồi, chỉ còn lại giọng nói cay độc.
"Không! Tôi chỉ là đệ tử của thầy, không phải là tình nhân của bà", Nhất Thiết Thế Gian Hiện đột nhiên trấn tĩnh lại, thể hiện sự kiên quyết của mình.
Sư mẫu la to lên một tiếng" Cha chả", sự dâm độc trong người của bà ta nhanh chóng lộ ra, đôi mắt mỹ lệ thất vọng, biểu lộ sự phẩn hận, đáng sợ như rắn độc đỏ rực, nói: "Nhất Thiết Thế Gian Hiện, ta muốn cho ngươi chết! Nhưng sẽ chết trong tay của thầy ngươi".
Nói vừa dứt lời, sư mẫu bèn lột hết y phục trên người xuống, cào lấy bầu vú và thân thể mình, để lại từng vết, từng vết máu, rồi tìm lấy một sợi dây thừng, quấn quanh cổ mình đôi ba vòng, sau đó thắt gút dây lại, ném đầu kia của sợi dây lên cột trên trần nhà, đứng trên mặt đất vừa kêu khóc, vừa dùng đôi tay cào cấu loạn xạ trên người, hằn lên những vết máu thâm tím...
Nhất Thiết Thế Gian Hiện không biết phải làm thế nào, chàng cũng không biết phải ăn nói làm sao với thầy, chỉ thấy sư mẫu nhắm nghiền đôi mắt, trong miệng rên rỉ...
Lúc sau, thầy mở cửa bước vào, thấy cảnh tượng hãi hùng giật mình, ngay lập tức rút dao chém đứt sợi dây thừng, vội hỏi: "Phu nhân sao thế này? Phu nhân xảy ra chuyện gì?"
"Oa..." một tiếng, đôi mắt sư mẫu chợt mở ra, miệng nói vu oan: "Nhất Thiết Thế Gian Hiện, Nhất Thiết Thế Gian Hiện..."
"Hắn thế nào?" sư phụ ngẩng đầu nhìn Nhất Thiết Thế Gian Hiện.
Nhất Thiết Thế Gian Hiện rối rắm nói không ra lời.
"Hắn cưởng hiếp, cưỡng hiếp thiếp! Bạt Đà Luân, thân thể của thiếp..." Tiên sinh cúi đầu, nổi giận căm phẩn:
"Thế Gian Hiện, ngươi thật đáng chết! Đáng chết!"
"Xin hãy nghe con nói, thưa thầy, thưa thầy, con không có!"
"Không có gì, đừng giả bộ nữa!", thầy vội vàng dìu sư mẫu vào phòng: "Ngươi muốn chết sao!"
Một lúc sau, thầy giận dữ xông ra. Nhất Thiết Thế Gian Hiện run rẩy, quỳ xuống nói: "Thưa thầy, oan uổng cho con quá! Con không có làm, thật đấy, sư mẫu đổ oan cho con!"
Thầy từng bước tiến lại gần, con dao bén trong tay sáng lấp lánh.
"Thưa thầy, con không có bất cứ sự thất lễ đến thầy, vả lại thầy muốn giết con cũng là không thể được", Thế Gian Hiện sáng suốt trong bức bách.
"Sao ngươi lại muốn như thế? Ta không giết ngươi thì giết ai đây?"
"Thầy bình tĩnh nghĩ lại, con là loại học trò vô sĩ như thế sao?"
"Ngươi là loại học trò tốt gì chứ? Đế Sa Lợi cũng sợ ngươi!"
Nói xong lời này, con dao trong tay thầy đột nhiên rơi xuống đất, lưỡi dao cũng cong quắp lại.
Thì ra, đây cũng có một sự tích. Hai mươi năm trước, khi Nhất Thiết Thế Gian Hiện ra đời, tất cả đao kiếm trong tay võ sĩ Sát Lợi đều tự động rơi xuống đất, các lưỡi đao kiếm sắc nhọn đều cong quắp cả. Cả giai cấp võ sĩ Sát Lợi đều kinh sợ muôn vàn, tìm hiểu mới biết là do Nhất Thiết Thế Gian Hiện ra đời gây nên, cho nên mọi người trong nước đều biết rằng chàng có sức lực thần đức vĩ đại bẩm sinh.
Vì vậy, Ma Ni Đa La đành phải bỏ đi ý định giết Nhất Thiết Thế Gian Hiện, nhưng không cam lòng, cuối cùng nghĩ ra một kế độc, bèn nói: "Ngươi đã là một ác nhân, tự làm bại hoại tấm thân cao quý và sự trang nghiêm của mình, cho nên không còn là một Bà la môn chân chính nữa. Theo tội của ngươi, nên đi ra ngoài giết chết một ngàn người, mới có thể gột rửa được tội của mình".
Vốn kinh trọng thầy, Nhất Thiết Thế Gian Hiện ngoan ngoãn, cũng hiểu được thầy đang ép mình làm chuyện ác, vì vậy nghiêm túc trả lời: "Thế thì làm thế nào được? Thưa thầy, đi giết một ngàn nhân mạng không phải là điều con muốn làm", lòng chàng đau đớn khôn cùng.
"Ngươi không còn là đệ tử của ta nữa, mà là một ác nhân tội lỗi chồng chất. Nói như thế, ngươi không chịu làm một Bà la môn cao thượng rồi".
"Không, con đương nhiên là muốn làm Bà la môn".
"Vậy ngươi nên làm thế nào?" thầy ép thúc không tha.
"Thưa thầy, vậy thì được, con đi giết một ngàn người về theo lời dạy của người".
Sư phụ thấy đệ tử đã động sát tâm, trong lòng bỗng vui phơi phới nghĩ: "Tên tiểu tử ngươi làm một đại ác nhân, bây giờ không giết chết ngươi, đợi ngươi nói lời này, làm việc này thì chính là thập ác không tha, chỉ còn con đường chết. Đến lúc đó để ngươi ngoan ngoãn chịu chết".
Nghĩ đến đấy, trong lòng sư phụ không khỏi đắc ý vô cùng, bèn nói:
"Nhất Thiết Thế Gian Hiện, mỗi một người mà ngươi giết đều phải chặt lấy một đầu ngón tay, giết chết một ngàn người phải là một ngàn đầu ngón tay, còn phải xâu các ngón tay thành một cái mũ đội về, mới có thể rửa sạch tội ác, trở lại làm thân Bà la môn. Hiểu chưa?"
"Dạ rõ", Nhất Thiết Thế Gian Hiện lúc này đành phải làm theo lời thầy dặn, chàng sợ nếu không làm theo thì sẽ không được trở thành Bà la môn.
"Ngươi nhất thiết phải nhớ rõ, một ngàn ngón tay phải không giống nhau, không thể thiếu lấy một ngón, biết không?"
"Dạ biết".
"Ngươi tiêu rồi, lấy nhân duyên này đặt tên là Ương Quật Ma La thôi".
"Thưa vâng, tạ tiên sinh chỉ giáo".
"Đi giết người đi, ta đợi ngươi quay về, lúc ấy ngươi là một Bà la môn thuần khiết cao thượng". Nói rồi, tiên sinh đi vào phòng trong tìm vui.
Nhất Thiết Thế Gian Hiện đang phấn khởi đã không còn là một Nhất Thiết Thế Gian Hiện thuần lương cung kính, mà là một Ương Quật Ma La sát khí đằng đằng trong lòng. Ương Quật Ma La đứng dậy, đi thẳng ra ngoài cửa lên đường giết người.
Sự trụy lạc của đạo làm thầy đã đẩy học trò thành một kiếp người như thế! Một Nhất Thiết Thế Gian Hiện tốt lành như thế đã bị biến thành một con quỷ giết người, mà không chút cảm giác ghê sợ, tưởng rằng mình đang làm chuyện cao thượng nhất trên thế giới.
Lại nói đến Nhất Thiết Thế Gian Hiện, ồ không! Ương Quật Ma La đến con đường lớn ở ngoài thôn, gặp người nào là vung đao chém loạn, sau đó thung dung nhàn hạ cắt lấy một ngón tay của người bị giết chết, miệng đắc ý rằng: "Một, hai... bảy, tám... mười ba..., ồ, lần này thật quá đã... trước mặt lại đến..."
Ương Quật Ma La chém loạn xạ một trận, không cầm biết là nam hay lã nữ, giả hay trẻ, làm quan hay thương nhân, là nông dân hay học sĩ, niệm kinh bái Phật... hễ gặp là giết. Phút chốc máu đã chảy thành sông, thây chất như núi. Túi của Ương Quật Ma La cũng nhanh chóng đầy ắp lên. Con số đếm trong đầu cũng tăng lên đến "chín trăm chín mươi chín". Cuối cùng chàng thở phào một hơi, ngồi ở bên đường đợi một tên xui xẻo nào đó làm nên con số cuối cùng.
Thật không ngờ, mẹ của Nhất Thiết Thế Gian Hiện Bạt Đà La hôm ấy nhớ con trai, sợ nó đói khát, bèn cố sức làm bốn món ăn ngon, đích thân mang đến.
Ương Quật Ma La trông thấy Bạt Đà La mang một gói cơm thơm phức từ xa đi tới, dần dần cũng chỉ còn cách có mười trượng.
"Đến thật đúng lúc, còn có thể ăn một bữa", Ương Quật Ma La đứng dậy, cầm thanh đao máu me be bét, hét lên: "Ồ, mẹ ta tuổi già sức yếu, ngày tháng sống cũng mệt nhọc, chi bằng mình tiễn mẹ về trời hưởng phúc cho xong"...
Ương Quật Ma La liếc lưỡi đao ở đùi cho sạch máu, khiến cho nó sáng lấp lánh. Quả phụ Bạt Đà La chỉ thấy trước mắt một tia sáng chói, nhìn kỹ lại, bất chợt vui mừng: "Thế Gian Hiện, con trai ngoan của ta..."
Bà vốn không biết tử thần đang đến gần, đương nhiên bà càng không biết ngôi sao Phật cao chiếu cũng sắp rơi xuống. Trên người bà sức lực sinh tử mở ra một lượng khá mạnh.
Ở nơi ngoài thành cách nước Xa Vệ mười trượng, có một gốc cây A Du. Lúc này, đức Phật đem trí tuệ của mình biến nó thành hình dáng của quân vương, đi về phía Ương Quật Ma La với ánh mắt đỏ rực giết chóc.
Ương Quật Ma La đang muốn vung đao chém mẹ, vừa thấy quân vương đi lại, bèn thay đổi chủ ý chạy lại quân vương, trong lòng nghĩ: "Hay là mình giết tên này đi".
Nghĩ đến đấy, bèn vung đao chém về phía trước, quân vương hiện trở lại thành đức Phật, tránh thanh đao sang một bên. Ương Quật Ma La thấy vậy liền niệm kệ rằng:
- Đừng tránh, đừng tránh quốc vương của tôi
Nghĩ đến là thái tử trắng tinh tinh
Tôi là Bà la môn Ương Quật Ma La
Hôm nay sẽ cắt ngón tay người.
Đức Phật cũng đáp lại một bài kệ:
- Đừng tránh, đừng tránh Ương Quật Ma La
Ngươi trước hơn hết nên giữ tịnh giới
Ta là Phật chính đẳng chính giác
Tạm thời mượn dùng tuệ kiếm của ngươi.
Mẫu thân của Ương Quật Ma La thấy thanh kiếm của con trai đã bị đức Phật thu hồi, mới chợt tỉnh như từ trong mộng, hiểu rõ mình suýt chút nữa chết về tay con trai. Lại thấy đức Phật thuyết pháp khổ ải luân lý cho con trai, mới chú ý thấy trong tay con trai mình đang cầm một cái túi máu be bét, toàn thân đều là vết máu. Khi bà thấy con trai kinh ngạc trố hai đôi mắt to, tỉnh ngộ, không khỏi rơi lệ, bật khóc thành tiếng.
Cuối cùng, đức Phật đã giáng phục Nhất Thiết Thế Gian Hiện và thu nhận làm nghỉa tử, đích thân giáo huấn Phật pháp.
Nhất Thiết Thế Gian Hiện khó khăn lắm mới hiểu ra là mình thực sự phạm tội tày trời, giác ngộ được mình đã bị thấy Ma Ni Bạt Đà La gạt như thế nào, từ đó thực sự rời bỏ tử lộ, bắt đầu cuộc sống mới của mình.
Mẫu thân của chàng tạ ơn cứu khổ cứu nạn của đức Phật, tuôn dòng lệ chân thành, vì vậy niệm tụng Phật kệ nói lên tâm tình của mình:
- Kho báu đã mất nay tìm được
Mắt hư tăm tối nay rửa sáng
Than ôi lòng con ta mê loạn
Thường lấy máu người vấy lên thân
Gươm bén sát sinh luôn cầm lấy
Giết người vô số thây thành đống
Ngày nay con trẻ cũng theo về
Giờ lão khấu đầu kính Đẳng Chánh Giác
Bao người gặp mắng khó nghe thấy
Con lão thế này đều trách ta.
Từ đó cho thấy, lòng dạ của quả phụ Bạt Đà La sáng ngời như đức Phật, có kể gì thời gian. Thật là một tấm gương mẫu thân trong thiên hạ.