VU LAN GỢI NHỚ
Đã gửi: 08/08/08 04:19
Ngày còn sống, ông bố mua hai miếng đất xa thành phố. Ông muốn tìm hơi hướm chút miền quê lúc tuổi già. Chưa già nhưng điềm báo đã xuất hiện. Bốn mươi tuổi, đầu bố trắng híu. Danh vọng tiền tài sừng sững nhưng mệt mõi cũng len dần qua sớ thịt làn da. Bố muốn đời sống an bình nơi thôn dã, nhưng không thể bỏ mặc hiện tại với phố lệ đây hoa. Muốn nghỉ ngơi nhưng phải đợi về già.
Chưa kịp già ông mất. Khi mọi thứ vẫn còn đầy đủ. Vợ con, danh vọng, tiền tài ... mọi thứ vẫn còn đó. Chỉ mình ông ra đi. Tuổi già không kịp hưởng. Ông mất, mẹ không có thì giờ để chăm sóc mảnh vườn, cũng không có thì giờ để nghĩ đến tuổi già. Miếng đất bỏ mặc không ai trông, rồi biến mất trong tay người khác.
Đời người là như thế. Ai cũng mãi say với chiếc bình gốm của mình. Những chiếc bình gốm sặc sỡ nên hình rồi vỡ vụn. Thời gian mãi trôi. Nhiều kẻ ăn cổ đã quay về, mà có người bình ngắm vẫn chưa xong. Kẻ này nối tiếp kẻ kia. Quên mất thời gian không chờ đợi. Quên mất vô thường bất chợt đến. Vẫn mãi mê không ngừng...
Qua rồi tuổi bốn mươi, tất bật như bố không còn. Phố lệ đầy hoa không ham. Chỉ một mảnh vườn xới tung chưa có hồi kết. Chữ nghĩa, bút giấy ... Không biết còn kịp quay về dùng bữa cỗ đầu hôm, hay vẫn như kẻ mãi nhìn chiếc bình gốm chưa xong?
Chưa kịp già ông mất. Khi mọi thứ vẫn còn đầy đủ. Vợ con, danh vọng, tiền tài ... mọi thứ vẫn còn đó. Chỉ mình ông ra đi. Tuổi già không kịp hưởng. Ông mất, mẹ không có thì giờ để chăm sóc mảnh vườn, cũng không có thì giờ để nghĩ đến tuổi già. Miếng đất bỏ mặc không ai trông, rồi biến mất trong tay người khác.
Đời người là như thế. Ai cũng mãi say với chiếc bình gốm của mình. Những chiếc bình gốm sặc sỡ nên hình rồi vỡ vụn. Thời gian mãi trôi. Nhiều kẻ ăn cổ đã quay về, mà có người bình ngắm vẫn chưa xong. Kẻ này nối tiếp kẻ kia. Quên mất thời gian không chờ đợi. Quên mất vô thường bất chợt đến. Vẫn mãi mê không ngừng...
Qua rồi tuổi bốn mươi, tất bật như bố không còn. Phố lệ đầy hoa không ham. Chỉ một mảnh vườn xới tung chưa có hồi kết. Chữ nghĩa, bút giấy ... Không biết còn kịp quay về dùng bữa cỗ đầu hôm, hay vẫn như kẻ mãi nhìn chiếc bình gốm chưa xong?