Chanhientam đã viết:Khách đã viết:Kiến tánh là thế nào ?
Tánh vô tướng _ Chẳng nói Kiến Tánh, củng chẳng nói không Tánh. Phật vì hạng tiểu thừa nên nói có Tánh, có chơn Tâm, Tổ Sư Thiền, thì dạy :'các ông đã bị lừa gạt." Nay, Nhị nguyên đem chuyện này nói như thật có ! ????
Xin hỏi ông Tổ sư thiền nào nói câu đó? Không biết ai bị lừa thế nào, nhưng Ht thấy Khách là kẻ ... bị lừa đầu tiên.
Hi hi ...
Người chưa bao giờ ăn đường thì khi nghe nói đường ngọt, nhất quyết sẽ nói không có đường. Người chưa trực tiếp ăn chính đường, chỉ mới nếm qua nước chanh muối thì khi nói đường ngọt, không thể khẳng định một câu chính xác là đường ngọt, mà có chút lẫn lộn : Ngọt hay hơi ngã mặn v.v...? Đơn giản vậy thôi.
Thôi qua vấn đề khác. Nhị nguyên ơi! có người hỏi Ht, khi ngồi thiền anh ta bị mất cái biết thì sao? Chuyện khó tin. Có phải anh ta bị vọng tưởng khi ngồi thiền không?
Xin hỏi lại vị đó mất cái biết đó lâu không? Mất rồi có lại hay không? Nếu mất luôn coi chừng rơi vào hôn trầm.
NN ngày trước ngồi thiền, (đã thấy cái không động của biết rồi). NN thử trụ tâm tại không động này (vì thiền nguyên thủy là trụ tâm tại vi trí nào đó), lúc đó mới thấy thôi, nên NN suy nghĩ "Nếu mất hơi thở, hay không còn chỗ trụ thì sẽ không trụ được nữa?", NN nghĩ chỉ có cái không đọng của tánh mới không mất thế rồi NN trụ vào đó. Lúc này chưa bước được vào nhà nên còn dùng tâm trụ.
Trụ này dùng tâm trụ, khi trụ như thế khi đạt định, thì bắt đầu vào định của tứ không thiền, Tầng Không Thiền thứ tư chỉ là sự mái niệm tưởng rất nhỏ nhỏ đến mức là hầu như không thấy, bắt đầu sau đó là quên nhưng chỉ trong tíc tắc, rồi bước vào một trí siêu việt, trí này nhanh nhạy đến độ chi cần nhích nhẹ vấn đề chi là tự nó thông luôn vấn đề đó, thử đề khởi 3 -4 vấn đề thì tự nó thông suốt cùng một lúc. Lúc đó NN sợ quá sao vào định mà không kiểm soát được suy nghĩ để nói chạy mà chạy rất nhanh, NN nói chẳng lẽ vọng của mình như vậy, nên thôi xả thiền đi ra, thì trí đó từ từ chậm lại như bình thường.
Nhưng sau này NN đọc kinh luận thì mới biết đó là trí bát nhã, dùng để đả thông các chấp hoặc nơi tâm mà phá bỏ dần chấp chước. Mà dần tiến đến chứng vô ngã. Nhưng sau này NN ngồi thiền thì không dùng pháp trụ đó nữa mà quán sát tâm mình trong "ngôi nhà này".
Thứ nhất cái không biết đó không được định sâu thì rơi vào hôn trầm, thứ hai nếu định sâu thì theo NN là bước vào tầng bậc của Diệt Thọ Tưởng Định (nhưng vào được như vậy chứ chưa thuần quen nên không thể bảo là chứng Diệt Tận Định), mà chỗ này rõ biết vi diệu không máy niệm thô như bình thường. Nói là nhập vào diệt tận định mà cho chỉ có một tầng định thôi thì cũng không phải vì định này rất nhiều tầng trong đó.
Nếu quên lâu nên xem xét lại có sự rõ biết cực kỳ vi tế không, nếu rõ biết vi tế này là đã vào diệt tận định, còn không có mà quên luôn không biết gì là chưa vào định sâu nên rơi vào hôn trầm.
Có thể vị này trụ tâm quá sâu vào thể tánh, buột tâm luôn vào thể không cho khởi niệm rõ biết, tánh có 2 mặt của nó, nếu trụ chấp vào nó sâu quá thì dần vào định, nhưng có mặt trái nếu thiên mạnh về nó mà không khởi dụng trí niệm, tất sẽ rơi vào chấp thể không mà mất niệm đi.
Cũng nên nhớ Tổ ngày xưa nói: là không đoạn diệt tư tưởng, vì thể & dụng vốn là không hai, nên dụng vẫn dùng bình thường, nếu chấp thể mà bỏ dụng coi chừng lọt vô chấp không, phải viên dung giữa thể & dụng để thấy thể & dụng không khác nhau.
Cũng có thể là vị đó trụ quá mạnh vào tánh thể & hành trì hàng ngày không cho khởi niệm (bỏ dụng), vì cho niệm là vọng tưởng.
Nhưng thật ra do thể dụng không khác nhau nên, vọng tưởng ngày xưa sợ hãi cho nó là điên đảo, nhưng thấy tánh rồi vọng đã được gọi là trí do không lìa thể vẫn gọi là trí.