1. Nếu người tu chân thật xoay vào tâm mình mà tu thì mới biết lời Phật dạy không sai "Oan ức không cần biện bạch, vì biện bạch là nhân ngã chưa xả. Hãy lấy oan ức làm cửa ngõ đạo hạnh."bandsawsk5 đã viết:Dạ vâng bác binh , nhưng theo bác nói thì tranh luật để bạo vệ điều mình cho là đúng .
Nhưng Điều thứ 10 trong 10 điều tâm niệm của Phật là :
Điều 10 : Oan ức không cần biện bạch, vì biện bạch là nhân ngã chưa xả. Hãy lấy oan ức làm cửa ngõ đạo hạnh.
Chẳng phải mâu thuẫn sao ạ ?
Bác binh cho cháu hỏi thêm 1 câu nữa :
- Cháu có cái bệnh '' không yên tâm '' , lúc nào cũng lo sợ, làm xong việc gì cũng sợ có bị gì không , ví dụ như khi đặt bát hương xong thì lại sợ đặt chỗ này không đúng , xong lại đặt chỗ kia , ... Nói chung vì cái bệnh '' không yên tâm '' này mà làm đầu óc cháu hay suy nghĩ lung tung , nhiều khi ốm ra . Bác cho cháu hỏi , đầu óc hay suy nghĩ lung tung thì có phải là tự làm khổ mình không ạ ? Theo đạo Phật thì suy nghĩ lung tung có phải là xấu không ạ ?
Ông theo Phật Pháp tu hành là để giác ngộ giải thoát, chứ không vì điều gì khác. Vậy thì mấy sự oan ức không cần biện bạch vì đó không phải là mục đích chính của ông tu hành phật pháp. Mục đích chính của ông là đập chết mối đầu niệm của ý thức để giác ngộ tự tâm (minh tâm kiến tánh, kiến tánh thành phật). Đó mới là ý chí của người "CHUYÊN TU" và "CHÂN TU".
Ông lo tu giải thoát sanh tử gần kề không lo, phí thời gian lo chuyện gì đâu không như biện bạch để làm gì.
Nếu chân tu thì dóc hết toàn tâm toàn lực vào tu giải thoát, như tham thiền, thì tâm tâm hướng về thoại đầu không gián đoạn, không có tâm niệm nào khác để lo biện bạch. Đã không còn tâm nào lo biện bạch thì biện bạch tự trừ. Biện bạch tự trừ thì nhân ngã tự xả. Vậy thì nhờ có công phu tham thiền nên dù sống hàm oan mà vẫn tự tại giải thoát.
2. Suy nghĩ lung tung tức là tự làm khổ mình. Vậy thì mới hay tâm lăng xăng là cái nhân làm mình tạo tác bao ác nghiệp, và cũng chính vì đó mà chịu khổ sanh tử luân hồi. Đã biết cái nhân làm cho mình chịu sanh tử, thì sao không ngay nơi cái nhân đó mà làm cho mình giải thoát? Tức là biết tâm lăng xăng là mối họa thì phải tìm pháp môn tu nào đó như tham thiền để cắt đức tâm phan duyên ấy đi thì sẽ giúp mình giải thoát.
Tâm ông hay lo sợ là bởi vì không chịu xoay vào trong và cũng không biết tu pháp gì để cắt đức tâm phan duyên ấy.
Nếu biết pháp tu đúng thì chẳng còn phải sợ gì cả.
Tu là tu tự tâm. Ông cứ lo hướng ra ngoài bài vẽ thêm nhiều việc thì tâm niệm không dừng, sao gọi là tu hành cho được? Đã không tu đúng thì làm sao mang lại sự an vui bình an chân thật được, nên không tránh khỏi sự lo sợ.