VÌ MUỐN CHO NGƯỜI HỎI ĐÊ62 MUC NÀY ĐƯỢC THÀNH TỤ SỰ TU TẬP NÊN TÔI MUỐN ĐĂNG MỤC NÀY
KIMCANG BẠN XEM TỨ A HÀM TRONG ĐẠI TẠNG KINH CÓ PHẢI DẠY NGŨ GIỚI VÀ THẬP THIỆN NHIỀU NHẤT KO. BẠN CÓ BIẾT VÌ SAO DÂN TỘC TRUNG HOA TỒN TẠI HƠN 5000 NĂM LỊCH SỬ KO.
quang_tam3ông ĐỪNG NÓI THẾ NỮA TÔI BUỒN TÔI VÌ NGHE LỜI CỦA ẤN TỔ VÀ HÒA THƯỢNG TỊNH KHÔNG DẠY NÊN TÔI ĐỌC SÁCH CẢM ỨNG THIÊN THÔI MỖI CÂU TÔI ĐĂNG TRÊN DIỄN ĐÀN NÀY LÀ TRÍCH LỤC LỜI DẠY KHÔNG PHẢI DO TÔI TỰ ĐÁNH VÔ ĐÂU
CĂN BẢN TU TẬP CHO CÁC NIỆM PHẬT ĐƯỜNG của Tịnh Tông Học Hội
http://tinhtonghochoi.net/hoat-dong/nen ... u-tap.html
Một niệm Phật đường tu tập theo cương lĩnh của Tịnh Tông Học Hội dưới tinh thần hướng dẫn của Hòa Thượng Tịnh Không cần hội đủ các điều sau:
Các liên hữu phải
1. Cần tu tập dựa trên 3 nền tảng:
a. Đệ Tử Quy
b. Thái Thượng Cảm Ứng Thiên
c. Thập Thiện Nghiệp Đạo
d. Nếu là tu sĩ, thì phải cần thêm Sa Di Luật Nghi
2. Nương theo Ngũ Khoa Tịnh Độ. Năm bộ kinh điển để đọc tụng, tham cứu là:
a. Quán Vô Lượng Thọ
b. Phật Thuyết A Mi Đà Kinh
c. Phật Thuyết Vô Lượng Thọ Kinh
d. ĐạI Thế Chí Bồ Tát Niệm Phật Viên Thông Chương
e. Vãng Sanh Luận
3. “Nhất môn thâm nhập, trường kỳ chuyên tu” theo như quy tắc của ngài Lý Bỉnh Nam.
BẠN BIẾT ẤN QUANG LÀ AI TÁI LAI KO? NẾU NÓI NHƯ KIM CANG VÀ QUANG_TAM3 THÌ THÁI THƯỢNG CẢM UNG THIÊN LÀ SÁCH NGOẠI ĐẠO KHÔNG CHO ĐỌC THÌ HAI VỊ HOẰNG DƯƠNG TỊNH TÔNG KHUYÊN ĐỌC LÀM GÌ
KHÔNG CẦN NÓI NỮA ĐÂU. MÌNH DƯA LINK KIMCANG KO NGHE THÌ KHÔNG HIỂU TÔI NÓI GÌ ĐÂU:
http://tinhkhongphapngu.net/chi_tiet_tac_pham/?id=360
http://niemphat.net/Luan/anquangvs/lysunhanqua.htm
Khi đọc sách tôi có thói quen coi trang ghi bản quyền trước hết, khi coi xong tôi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, Ấn Tổ in những cuốn An Sĩ Toàn Thư, Cảm Ứng Thiên Vựng Biên, Liễu Phàm Tứ Huấn nhiều nhất; tôi thử tính nhẩm số lượng của ba cuốn này cũng phải hơn ba triệu bộ, vào thời đại đó [số lượng] này làm cho người ta vô cùng ngạc nhiên. Lúc đầu tôi cũng chẳng hiểu, một vị Tổ Sư của Tịnh Ðộ Tông chúng ta [tại sao lại làm như vậy]. Liễu Phàm Tứ Huấn chẳng thuộc sách nhà Phật, chẳng phải là kinh Phật, kể như là sách của Nho giáo; Cảm Ứng Thiên và Âm Chất Văn thuộc Ðạo Giáo; ngoài An Sĩ Toàn Thư còn hai thiên Vạn Thiện Tiên Tư, Dục Hải Hồi Cuồng; hai thiên này chuyên giảng về Kiêng Sát, Kiêng Dâm; Thiên cuối cùng là Tây Quy Trực Chỉ nhằm khuyên người niệm Phật cầu sanh Tịnh Ðộ; [Tại sao ngài] in [những sách này] nhiều như vậy? Tôi nghĩ suốt mấy ngày mới hiểu được dụng ý khổ nhọc của Tổ sư.
Muốn cứu vãn xã hội hiện nay, năm nay cách năm bảy mươi bảy đã hai mươi năm, trải qua khoảng thời gian dài như vậy trong xã hội ngày nay chúng ta thể hội vô cùng rõ ràng, chân chánh biết nếu dùng Phật pháp để cứu vãn thế gian, dùng Nho giáo để cứu thế gian thì không kịp nữa. Cũng vào thập niên bảy mươi, Bác sĩ Thang Ân Tỷ nói với Trì Ðiền Ðại Tác ở Nhật Bản rằng trong thế kỷ 21 chỉ có Học thuyết Khổng Mạnh và Phật pháp Ðại Thừa mới có thể giải quyết vấn đề xã hội. Lúc ông nói câu này mọi người cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng hai mươi năm sau nhìn thử xã hội hiện nay thì thiệt đúng như vậy. Chúng ta thử suy nghĩ kỹ xem, Ấn Quang đại sư còn cao minh hơn. Phật pháp Ðại Thừa và Nho Giáo đích thực có thể giải quyết vấn đề, nhưng hai thứ này quá cao siêu, nếu muốn tu học tối thiểu cũng phải mất mười năm, sau mười năm cái thế giới này biến đổi thành như thế nào ai cũng chẳng dám nói, thế nên Ấn Tổ đặc biệt đề xướng Nhân Quả, chúng ta càng nghĩ thì càng có đạo lý.
Nếu con người không biết Phật cũng chẳng sao, không biết Nho giáo cũng chẳng sao, thậm chí không tín ngưỡng tôn giáo cũng chẳng sao, chỉ cần họ biết đạo lý và sự thật của Nhân Quả Báo Ứng thì được rồi. Tại sao vậy? Khi khởi tâm động niệm, ngôn ngữ tạo tác thì họ tự nhiên sẽ cân nhắc cẩn thận, được vậy thì họ có thể cứu mình, cứu nhà mình, cứu xã hội, cứu quốc gia, cứu thế giới, từ đó chúng ta mới chân chánh thể hội được dụng ý khổ nhọc của Tổ Sư. Hết thảy đạo lý thế gian và xuất thế gian không vượt ngoài tâm tánh, hết thảy các sự tướng chẳng ra ngoài nhân quả, cho nên tâm tánh và nhân quả có thể bao gồm hết thảy pháp thế và xuất thế gian. Những năm gần đây, bắt đầu từ năm 1977 tôi rời khỏi Ðài Loan, hoằng pháp tại nước ngoài, trạm đầu tiên là ở Hương Cảng, bao nhiêu năm nay đi đến rất nhiều quốc gia, địa phương, tôi có dịp tiếp xúc với nhiều người trong mọi tầng lớp, mọi ngành nghề, người Trung Quốc, người ngoại quốc cũng rất nhiều. Tôi hỏi họ muốn phát tài không? Muốn chứ, không ai chẳng muốn phát tài cả! Muốn có thông minh trí huệ không? Muốn. Muốn khoẻ mạnh sống lâu không? Muốn chứ. Bất kể quốc tịch chúng ta bất đồng, chủng tộc khác nhau, tín ngưỡng khác nhau, ba thứ kể trên đều là sự ham muốn chung, chẳng có người nào chẳng mong cầu, chẳng nghĩ tưởng đến. Vậy thì làm sao mới có thể đạt được? Cho nên người ta tìm đủ mọi phương pháp, thủ đoạn, nói tóm lại đều là lợi mình hại người, dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng vì muốn đạt được mục đích này. Như vậy là sai lầm, lý và tâm tánh trái ngược nhau, sự và nhân quả trái ngược nhau, có thể mong cầu được chăng? Chẳng được.
THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN LÀ DO VĂN XƯƠNG VIẾT RA. BẠN CHƯA ĐỌC CUỐN THIỆN THƯ NÀY THÌ KHÔNG HIỂU GÌ ĐÂU
http://chuahoangphap.com.vn/books.php?b ... 139&id=279
Vài nét về về sách nhân quả báo ứng
Tập “Văn Xương Đế Quân Thái Thượng Cảm Ứng” là một cuốn “Thiện Thư” lưu truyền từ rất xa xưa, về sau có người nương theo nguyên tác, thêm bớt một vài nơi rồi đổi tên thành “Âm Chất Quả Báo”, từ đó càng ngày càng được phổ biến rộng rãi. Năm 270 Dương lịch, vào triều nhà Tấn ở Trung Quốc, tỉnh Tứ Xuyên có vị Đại sĩ tên là Trương Á viết ra cuốn sách Thái Thượng Cảm Ứng để khuyến dạy người đời, thế là cuốn sách được lưu truyền từ đó. Đến đời nhà Đường, Hy Tông hoàng đế đã từng sắc phong Trương Á là Tấn Vương, dân gian thì lại tôn xưng là Văn Xương Đế Quân, đền thờ đầu tiên của Văn Xương Đế Quân là ở Thành Đô tỉnh Tứ Xuyên. Cuốn “Thiện Thư” này được lưu truyền liên tục trong các triều đại từ Tấn, Ngụy, Tề, Lương, Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh. Cảm tạ thiện tâm chư vị nhân sĩ của các triều đại đã ấn tống phổ biến sách này, bởi vì nhờ đó mà cuốn sách còn lưu truyền được đến ngày nay. Trên đây là thuật lại lịch sử của cuốn sách, qua đó cũng có thể nhận thấy được giá trị của nó như thế nào. Biết bao các bậc hiền nhân quân tử của các thời đại đã dùng sách này giáo dục con em bỏ ác làm lành, dân gian thì đa phần ấn tống sách này và dùng nó làm vật truyền gia, thật đúng là mọi người tích thiện con cháu hiền lương. Bậc làm cha mẹ ai cũng kỳ vọng con mình trở thành chí sĩ hiền nhân, cuốn sách “Thiện Thư” này có thể làm cho con cái tu dưỡng nhân cách bỏ ác làm lành, công hiệu còn hơn cả vạn lời giáo huấn của cha mẹ. Sách này lưu truyền đã hơn một ngàn bảy trăm năm, nay vì muốn cho nó được tiếp tục lưu truyền hậu thế, nên kính cẩn đề xướng ấn tặng, kính mong chư vị thiện hữu tri thức niệm tình chỉ giáo.