- THẤY VÀ NGHE - NHÌN VÀ LẮNG NGHE
Thiền sinh: Hôm trước thầy giảng về tầm quan trọng của chánh niệm trên cái nhìn và cái nghe, chứ không phái chánh niệm về cảnh sắc và âm thanh. Con vẫn không hiểu, xin thầy giảng thêm.
Thiền sư: Đừng để ý đến một âm thanh nào. Chỉ cần hay biết mình đang nghe. Nghe nghĩa là bạn biết đang biết âm thanh, nghĩa là biết được cả âm thành và tâm hay biết. Nếu biết được cái nghe, bạn sẽ biết được rất nhiều loại âm thanh khác nhau. Nếu chú tâm vào một âm than nào đó, bạn sẽ bị kẹt trong khái niệm, chẳng hạn suy nghĩ xen cái gì tạo nên âm thanh như vậy, âm thanh đến từ hướng nào... và bạn không thể hay biết dược tâm mình. Vì vậy, đừng chú ý đến đối tượng của cái nghe mà hãy chú ý đến tiến trình nghe. Đối với cái nhìn cũng y như vậy.
Thiền sinh: Khi nghe người nào đó nói chuyện, con thấy mình chú ý đến những gì họ nói, và cố gắng trả lời cho tốt, lúc đó con cần phải biết cái nghe đang diễn ra hay cuộc chuyện trò, hay biết mình đang ngồi trong phòng, hay đang nghe âm thanh...? Nếu cố gắng biết tất cả, con cảm thấy cứ phải căng ra, cứ như bị xé lẻ ra thành nhiều mảnh.
Thiền sư: Khi chưa có kinh nghiệm hành thiền, bạn vẫn có xu hướng đi đến đối tượng quan sát. Nếu cố chánh niệm trên nhiều đề mục, bạn sẽ thấy cứ phải căng mình ra.
Hãy bắt đầu băng việc chú ý đến các cảm xúc. Điều quan trọng là phải hay biết các cảm xúc của mình khi nghe hay khi nói chuyện như thế nào đó. Bạn có phản ứng theo bất cứ cách nào không? Chỉ đơn giản như thế, chỉ hay biết bất cứ điều gì mình đang cảm thấy. Bạn sẽ thấy rằng mỗi khi có cảm giác vững chắc, định tĩnh ở bên trong, tâm sẽ bắt đầu mở rộng và bạn sẽ có thể hay biết được nhiều đề mục khác nhau mà không cần phải cố gắng. Cứ như là đề mục sẽ tự đến với bạn khi tâm đã định tĩnh và có khả năng thu nhận. Thiền sinh nào hiểu được cách thức làm việc của tâm thì chỉ cần giữ tâm trong trạng thái hay biết, rộng mở để thu nhận này và bằng lòng với bất cứ cái gì tâm mình hay biết.
Thiền sinh: Vậy thì thực hành bằng cách nghe âm thanh rồi nhớ phải hay biết là mình đang nghe là sai hay đúng?
Thiền sư: Tôi không thể gọi đó là cách thực hành sai, mà chỉ nghĩ rằng lúc đầu có thể sẽ khó thực hành được như vậy, bởi vì bạn vẫn chưa thể giữ chánh niệm tốt khi giao tiếp với người khác.
Khi bạn nghe thì cái gì nghe và bạn nghe như thế nào?
Thiền sinh: Con dùng tai và dùng cả tâm để nghe nữa.
Thiền sư: Đó chính là điểm mấu chốt, chính tâm nghe âm thanh. Chúng ta chỉ cần nhận biết những gì tâm đang làm.
Nghe có giống (cố ý chú tâm) lắng nghe không?
Thiền sinh: Nghe là thụ động, cố ý lắng tai nghe là chủ động.
Thiền sư: Đúng. Ngay cả khi bạn không có nghe, bạn vẫn có thể nghe (được tiếng động). Ngay cả khi không có nhìn, bạn vẫn thấy (cảnh).
Vậy khi bạn không cố chú ý đến những thứ ấy, tâm vẫn hay biết được chứ?
Thiền sinh: Hùm... câu trả lời lúc đầu của con là điều đó còn phụ thuộc...
Thiền sư: Thôi được. Chẳng hạn bạn đang lắng nghe âm thanh, thông thường bạn chú ý đến hơi thở, nhưng bỗng nhiên tâm trượt khỏi hơi thở và cảm nhận cái vật bạn đang cầm trong tay. Bạn sẽ chú ý đến cái gì?
Thiền sinh: Con nghĩ, chắc là đến cái tay.
Thiền sư: Đúng vậy. Không cần phải mang tâm mình đi đến chỗ nào cả.
- Tâm tự làm công việc của nó, bạn chỉ cần hay biết tâm đang làm gì là đủ.
Nếu muốn hiểu được "tự nhiên", bạn phải để cho mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên. Mang chánh niệm "trở lại" cái gì đó
(hoặc chỗ nào đó), tức là bạn đang sử dụng đến cố gắng cá nhân. Đối với người mới hành thiền thì việc bày là cần thiết, nhưng sau một thời gian thực hành, bạn không cần phải làm thế nữa.
Thay vì phải lắng nghe tiếng động, chúng ta cứ chánh niệm biết rằng có cái nghe đang diễn ra. Trong cái nghe có sự hay biết tiếng động - thế nên mới gọi là "cái nghe". Mọi thứ đều có sẵn ở đó cả. Tôi đang nói và bạn đang nghe. Bạn nghe âm thanh từ chỗ tôi, hay việc bạn nghe chỉ đơn giản là một kinh nghiệm
(một sự việc bạn đang nhận biết), nó luôn ở đó với bạn chứ không phải ở "ngoài kia". Vì vậy, chỉ cần tự biết mình, bạn sẽ biết được tất cả mọi thứ.
Thiền sinh: Con vẫn không hiểu lắm về chánh niệm trên cái nhìn. Con nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy mình đang gán tên cho mọi thứ mình nhìn thấy, tức là lúc nào cũng sử dụng đến khái niệm chế định. Điều này diễn ra một cách hết sức tự nhiên. Nếu mọi thứ diễn ra tự động như vậy thì làm sao con thấy được mọi sự như nó đang là? Làm sao con chánh niệm trên chính cái nhìn ấy được?
Thiền sư: Không cần phải bỏ hết cả những gì tâm làm một cách tự nhiên. Tâm là thực tại và bạn nhận biết rằng nó chỉ đang làm công việc của nó. Tưởng
(Saññā) là một chức năng của tâm và bạn không thể ngăn chận nó diễn ra được. Chỉ cần nhận biết rằng tưởng là một hoạt động của tâm và tự nhắc mình đừng tự đồng hóa với tiến trình ấy là đủ.
Trong năm giác quan, chúng ta sẽ nhận ra rẩt rõ ràng xúc chạm, ngửi và nếm diễn ra ở trên thân. Tại sao lại cho rằng nghe và nhìn là diễn ra "ở ngoài kia"? Thực ra nghe và nhìn cũng diễn ra ở chính tại đây thôi. Chúng ta cứ tin vào những khai niệm chế định mà tâm đang sử dụng, tin vào cái tướng nhận biết khoảng cách (giữa mình và tiếng động, hình ảnh ngoài kia).
Vậy làm thế nào để nhận ra được thực tại là có cái nhìn đang diễn ra? Khi chú ý đến những gì mình nhìn thấy, bạn sẽ chỉ thấy được các khái niệm như là hình dáng, màu sắc, khoảng cách, kích cỡ... Nhưng thực tại thì không có màu sắc, không kích cỡ mà cũng chẳng có hình dáng gì cả. Làm thế nào đẻ nhận ra được thực tại này?
Bí quyết ở đây là tập nhận biết tâm hay biết. Chúng ta có nhận thấy là mình đang biết hay không? Chúng ta cùng phải nhận ra được cái tâm biết này. Nó biết cái gì? Nó biết dề mục hay (đối tượng hay biết) của nó. Đối tượng hay biết đó là thực tại, thực tại đàng sau các khế niệm chế định.
Không có trí tuệ chúng ta không thể biết được thực tại này, dù cố gắng đến đâu cũng không thể thấy được. Chánh niệm nhìn thấy các khái niệm chế định, còn trí tuệ thì biết thực tại.
Thiền sinh: Con thấy chánh nệm về cái nnghe và cái nhìn khó hơn chánh niệm về các cảm giác trên thân nhiều. Tại sao thế ạ?
Thiền sư: Tất cả mọi người đều thấy khó như thế. Mùi, vị và cảm giác xúc chạm được cho là diễn ra bên trong cơ thể, còn hình ảnh và âm thanh thị bị cho là ở bên ngoài. Bởi vì chúng ta chỉ tin vào khái niệm "ngoài kia", "phương hướng"... Thực ra, cái nghe và cái nhìn cũng diễn ra ở bên trong chúng ta thôi, hiểu theo một nghĩa nào đó thì không có thế giới ngoài kia. Tất cả mọi thứ chúng ta kinh nghiệm được đều diễn ra ở trong tâm. Thế gian là sản phẩm tạo tác của tâm. Vì vậy, không cần thiết phải nhìn bên ngoài, tất cả mọi thứ đang diễn ra ở ngay tại đây, ngay bên trong tâm mình.
Thiền sinh: Con đã hay biết được rất nhiều suy nghĩ trong tâm mình.
Thiền sư: Bạn biết mỗi suy nghĩ thôi à? Hay bạn hiểu được rằng đó chỉ là tâm? Hay bạn hiểu được đó là bản chất sanh khởi (của tất cả các pháp)?
Thiền sinh: Con không rõ lắm, thưa thầy.
Thiền sư: Hầu hết mọi người chỉ thấy có suy nghĩ mà không hiểu rằng chỉ là tâm đang hoạt động. Một số người hiểu rằng nó chỉ là tâm nhưng lại không hiểu được bản chất sanh khởi của nó
(23) Điều này phản ánh trình độ hiểu biết khác nhau của mỗi thiền sinh.
Thiền sinh: Đôi khi con thấy tâm mình không có một cái gì cả. Con chỉ hay biết được dáng ngồi của mình.
Thiền sư: Luôn luôn lúc nào cũng có những hoạt động của tâm đang tiếp diễn. Bất cứ khi nào xem lại tâm mình, bạn phải luôn kiểm tra xem mình đang cảm thấy như thế nào. Bạn có thư giãn thoải mái không hay đang căng thẳng? Và cũng xem lại xem mình có suy nghĩ nào không nữa.
Thiền sinh: Con thường hay bị các suy nghĩ cuốn đi.
Thiền sư: Không sao, đôi khi chúng ta thương bị cuốn theo suy nghĩ. Khi kiểm tra tâm mình và nhận thấy các suy nghĩ đang có mặt, đừng đào sâu vào chúng nữa. Chỉ cần nhận biết rằng đang có suy nghĩ là đủ.
Thiền sinh: Con thường thấy mình bị lạc trong các suy nghĩ. Có lúc phản kháng lại chánh niệm. Tâm tìm thấy sự thích thú khi cuốn đi theo dòng suy nghĩ. Nó cứ tiếp tục như thế hoài, mặc dầu con vãn biết rằng khi để tâm chạy rông thoải mái như vậy, bao giờ sau đó cũng rất căng thẳng và mệt mỏi.
Thiền sư: Tâm hoạt động theo một khuôn mẫu thói quen. Bạn hiểu được một chút rằng thói quen đó gây ra căng thẳng nhưng trí tuệ của bạn còn yếu, mà thói quen thì lại sâu đậm và rất mạnh. Vì vậy, điều quan trọng là bạn phải nhìn ra được cái gì là động lực thúc đẩy suy nghĩ của mình đến vậy. Bạn phải thực sự canh chừng và nhận ra tâm mình đang muốn nghĩ, muốn thả trôi theo dòng suy nghĩ. Chú ý đến cường độ mạnh yếu của tâm tham này, nhận biết xem nó tăng lên hay nhạt dần đi. Bạn sẽ thấy rằng khi nó nhạt đi, suy nghĩ sẽ khoong đến nữa, nhưng khi nó tăng lên, suy nghĩ sẽ bắt đầu đến. Đồng thời cũng không quên tự hỏi mình xem chánh niệm có mặt hay không, chánh niệm hoạt động tốt hay không. Nhưng đừng cố chánh niệm. Bạn chỉ cần là người giám sát, chỉ cần liên tục kiểm tra xem chánh niệm có làm nhiệm vụ của nó hay không mà thôi.
Thiền sinh: Con thấy thật là khó khăn để chánh niệm được các suy nghĩ của mình. Con có thể hay biết một cách mờ nhạt các suy nghĩ nhưng rất khó để biết sâu, biết chắc về chúng. Con rất dễ bị lôi theo dòng suy nghĩ.
Thiền sư: Có hai yếu tố gây ra điều đó: một là chánh niệm chưa đủ độ mạnh: hai là thiếu kỹ năng thực hành. Hầu hết mọi người đều có rất ít kỹ năng để nhận ra suy nghĩ, nhận biết một suy nghĩ đang diễn ra và duy trì chánh niệm theo dõi nó. Cái mà hầu hết mọi người hay làm là tập trung chú tâm vào suy nghĩ để nó biến mất đi.
Đối với các thiền sinh mới hành thiền
(24), tôi chỉ đơn giản khuyên họ nhận biết suy nghĩ rồi hãy quay lại chú ý vào đề mục chính họ đang quan sát. Thực hành như vậy sẽ làm họ vững chân lại. Quan sát suy nghĩ liên tục sẽ nhấn chìm họ trong dòng suy nghĩ. Bạn có thể tự rèn luyện mình bằng cách thực hành như vậy nhiều lần, nhận biết có một suy nghĩ đang diễn ra và đưa tâm trở lại đề mục. Điều này sẽ giúp bạn chánh niệm. Nhưng khi bạn dính líu vào dòng câu chuyện trong tâm, bạn sẽ bị lạc theo nó.
Khi đã có chút công phu thực hành nhận biết suy nghĩ theo cách đó, bạn có thể tự đặt câu hỏi: mình nhận thấy đó là một suy nghĩ hay thấy đó chỉ là tâm?
Nội dung những gì bạn nghĩ có thể là chuyện quá khứ hay tương lai, nhưng tâm thì chỉ sanh lên trong hiện tại mà thôi. Chúng ta thường nói "phóng tâm", cách nói đó ám chỉ rằng tâm chạy đi mất hay phóng đi chỗ khác. Nhưng thực tế tâm chẳng chạy đi đâu cả, tâm chỉ đang diễn ra ở đây và bây giờ. Tất cả những gì nó làm là sanh và diệt. Suy nghĩ về một người ở xa hay một sự việc ở trong tương lai hay quá khứ chỉ đơn giản là một suy nghĩ sanh khởi ở đây và bây giờ. Chánh niệm chỉ có thể nhận biết rằng có một suy nghĩ đang diễn ra. Nhưng khi nhận ra được bản chất của suy nghĩ, khi bạn đã có hiểu biết, trí tuệ sẽ thấy được đó chỉ là tâm.
Bạn có thể suy nghĩ từ rất nhiều góc độ khác nhau. Bạn có thể nhận ra suy nghĩ chỉ là tâm, suy nghĩ là phiền não, suy nghĩ đó là quan trọng hay không quan trọng, suy nghĩ đó là thiện hay bất thiện.
Thiền sinh: Mỗi khi con chánh niệm về suy nghĩ, thì suy nghĩ liền dừng lại. Nhưng khi con đi kinh hành và chánh niệm về cái nhìn thì cái nhìn lại không dừng lại như vậy. Con có thể học cách chánh niệm về suy nghĩ mà không cần phải làm cho suy nghĩ biến mất đi được không ạ?
Thiền sư: Đối với các thiền sinh có kinh nghiệm thì một cách tự nhiên, sự quan sát sẽ rất mạnh và sự thôi thúc muốn suy nghĩ sẽ không còn mạnh nữa, nhất là ở trong môi trường của khóa thiền tích cực. Còn đối với các thiền sinh mới thì khác, sự thôi thúc muốn suy nghĩ của họ mạnh hơn nhiều, suy nghĩ không dừng được và họ liên tục bị cuốn đi theo dòng suy nghĩ.
Thay vì cứ tập trung vào các suy nghĩ, bạn cần học cách nhận biết rằng đó chỉ là tâm đang suy nghĩ. Một khi điều này đã trở thành thói quen, thì chánh niệm sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, liên tục hơn, và bạn sẽ có thể quan sát được tiến trình suy nghĩ và quán chiếu, tìm hiểu nó.
Thiền sinh: Thầy có thể gợi ý cho con các làm thế nào để tóm được suy nghĩ ngay từ khi nó mới bắt đầu không?
Thiền sư: Không. Đừng bận tâm về điều đó. Chỉ cần quan sát suy nghĩ mỗi khi bạn nhận biết được nó là đủ rồi. Khi quan sát suy nghĩ, một số hiểu biết sẽ sanh khởi trong bạn. Chẳng hạn, bạn có thể sẽ nhận ra rằng suy nghĩ ấy là hoàn toàn vô ích. Những hiểu biết như vậy có thể làm cho suy nghĩ ấy biến mất. Đó chính là trí tuệ đang vận hành, đó không phải là "bạn" đang làm điều gì đó đối với suy nghĩ.
Thiền sinh: Có lúc con bắt gặp mình đang nghĩ về những đức tính tốt đẹp của con người mình, hình như con cũng cần có nhu cầu tự an ủi mình.
Thiền sư: Điều đó cũng là tự nhiên thôi, chúng ta vẫn luôn cố tự làm cho mình cảm thấy thoải mái hơn, bằng mọi cách. Luôn nhắc mình rằng suy nghĩ chỉ là một đề mục để giúp chúng ta phát triển chánh niệm, phát triển tinh tấn và định tâm mà thôi. Nếu không nhìn nó như một đề mục, thì bạn sẽ bị dòng suy nghĩ cuốn trôi đi mất, bạn sẽ tự đánh mất mình trong dòng suy nghĩ đó.
Thiền sinh: Dạ đúng vậy, con đã thấy được điều đó rồi đấy ạ. Con không còn suy nghĩ là quan trọng nữa và thường thấy được chúng bắt đầu như thế nào.
Thiền sư: Điều đó mới thực sự quan trọng. Khi đã thấy được suy nghĩ bắt đầu như thế nào, là bạn đã bắt đầu hiểu được rằng chúng sanh khởi do bởi nguyên nhân nhất định nào đó, bạn cũng sẽ nhận ra rằng đó chỉ là tâm đang hoạt động mà thôi. Một khi đã nắm rõ được những gì đang thực sự diễn ra, bạn sẽ luôn luôn giữ được khoảng cách giữa tâm quan sát và suy nghĩ.
Thiền sinh: Thầy nói rằng nếu không chú tâm quá mức vào các suy nghĩ thì chúng sẽ không bị biến mất ngay lập tức và chúng ta có thể chánh niệm được trên cả hai: suy nghĩ và tâm chánh niệm. Đối với các suy nghĩ bất thiện thì cũng áp dụng như vậy phải không ạ?
Thiền sư: Đúng vậy. Nếu duy trì được trạng thái chánh niệm rộng mở và quân bình như vậy mỗi khi nhận biết các suy nghĩ bất thiện khởi sanh thì chúng ta sẽ không bị nó lôi cuốn, khi đó chúng ta mới có thể quan sát và học hỏi được điều gì đó từ những suy nghĩ bất thiện ấy. Nói cách khác, cách nhận biết này sẽ giúp cho trí tuệ khởi sanh.
Làm thế nào mà bạn biết được khi có một suy nghĩ bất thiện khởi sanh?
Thiền sinh: Con thấy mình bị căng thẳng.
Thiền sư: Khi tâm đã thực sự hiểu được điều đó, khi tâm đã thấy rõ suy nghĩ đó là bất thiện, nó sẽ tự buông bỏ.
Thiền sinh: Đúng là đôi khi nó cũng diễn ra như thế đấy ạ; khi con nhận ra một sự suy nghĩ là bất thiện thì nó tự biến mất. Nhưng con nghĩ đó chỉ là do sự chú tâm của con quá mạnh mà thôi.
Thiền sư: Không phải thế, khi bạn đã hiểu được một suy nghĩ bất thiện, nó biến mất do trí tuệ. Khi một suy nghĩ biến mất do sự tập trung chú tâm quá mạnh thì sẽ không có trí tuệ, nó chỉ đơn giản dừng lại và bạn không hiểu tại sao nó dừng lại như thế. Khi trí tuệ hiểu biết một điều gì đó, nó sẽ mách bảo cho bạn biết. Có thể đó là một ý nghĩ lóe lên nói rằng: "Điều này thật là ngu ngốc". Bạn sẽ thấy rất rõ mình vừa mới hiểu ra được một điều gì đó.
Thiền sinh: Vâng, nhưng tại sao một suy nghĩ bất thiện cứ khởi lên hoài, lập đi lập lại như vậy ạ? Một suy nghĩ có thể khởi lên rồi biến mất ngay lập tức bởi vì nó đã bị nhận diện ra là sự suy nghĩ bất thiện, nhưng mọt lúc sau nó lại khởi lên nữa.
Thiền sư: Điều đó phụ thuộc vào mức độ của phiền não. Một số thói quen đã có từ lâu đời và rất mạnh và do vậy chúng vẫn tiếp tục khởi lên lại nhiều lần. Nhưng mỗi khi tâm nhận biết được đó là phiền não, nó đã bị tước bớt đi một phần sức mạnh. Bạn sẽ cần phải có rất nhiều kiên nhẫn và tinh tấn để vượt qua được những thói quen bất thiện thâm căn cố đế đó.
Thiền sinh: Con có nghe một vị thiền sư nói rằng một người có tâm càng đơn giản, ít suy nghĩ thì sẽ tiến bộ nhanh chóng trong pháp hành. Còn thầy thì lại nói rằng một người càng thông minh và sử dụng nhiều suy tư lô gíc thì lại càng tiến bộ nhanh phải không ạ?
Thiền sư: Thế bạn có biết những người đơn giản ấy hay nghĩ đến loại suy nghĩ nào không? Đó thường là những suy nghĩ vô ích, không đem lại lợi ích gì cả.
- Người không suy nghĩ những ý nghĩ phiền não, đó mới chính là loại người đơn giản thực sự.
Thiền sinh hay sử dụng suy tư lô gíc thường nghĩ đến loại suy nghĩ nào? Những suy nghĩ trí tuệ. Thực ra cả hai câu nói
(của vị thiền sư đó và của tôi) đều không sai, bạn chỉ cần hiểu biết cho đúng thôi là được.
Người ta thường không nghĩ đến chất lượng suy nghĩ, mà chỉ nghe mỗi chữ "không suy nghĩ". Nếu không bao giờ suy nghĩ hết thì bạn có thể làm được việc gì? Thậm chí đến nấu ăn cũng chẳng nổi nữa kìa! Những kẻ ngu ngu khờ khờ chẳng biết cái gì trên đời cũng có bao giờ động não đâu. Khi còn trẻ, có lần tôi đọc được một bài bình về câu tục ngữ Miến Điện: "
Người trí tuệ thì ít lời, người ít lời là người trí tuệ". Nhà văn nọ bình một câu ráo hoảnh thế này:
"Nhưng những kẻ ngu, đầu đặc những đất cũng có bao giờ mở miệng đâu".
Đức Phật khuyến khích mọi người nghĩ, nói và làm những điểm đúng đắn và tốt đẹp. Đức Phật ví chánh niệm như là người gác cổng thành. Người gác cổng thì cho những người có phận sự được vào thành và không cho những kẻ không phận sự vào. Chánh niệm không phải là một ngôi thành luôn khóa chặt cửa. Nếu bạn luôn khóa chặt cổng thành thì tất cả người tốt lẫn người xấu đều không vào được cả.
CHÚ THÍCH:
(23) Các hoạt động của tâm:
Suy nghĩ, nhận biết... luôn luôn sanh khởi tiếp nối nhau không ngừng, lớp sau đè lớp trước. Nó thể hiện rõ ba đặc tướng cơ bản của tất cả các pháp hữu vi.
(24)
Thiền sinh mới không có nghĩa chỉ là những người mới tập hành thiền, mà kể cả những người đã hành thiền lâu nhưng chưa thực sự nắm được kỹ năng hành thiền, chưa hiểu được trên thực tế cách thức thực hành và thái độ đúng đắn khi hành thiền - ND