75 Câu Góp Nhặt

Mời các bạn thảo luận giáo lý và phương pháp hành trì Phật giáo Nam truyền.
biển tâm
Bài viết: 565
Ngày: 17/09/10 03:17
Giới tính: Nữ

75 Câu Góp Nhặt

Bài viết chưa xem gửi bởi biển tâm »

75 Câu Góp Nhặt
từ những lời dạy của Thiền sư U Tejaniya

(hãy chọn những điều phù hợp với mình để thực hành)

1) Khi tâm hiểu được lợi ích của việc hành thiền, nó sẽ tìm được thời gian, cách thức thích hợp để áp dụng những điều đã học được.
2) Nếu thấy được rõ ràng sự khác biệt to lớn phẩm chất tâm khi có chánh niệm & khi không có chánh niệm, bạn sẽ tự động muốn duy trì chánh niệm ngày càng nhiều hơn.
3) Hãy ghi nhớ mục đích của thiền minh sát là không phải để giải thoát bạn khỏi những gì đang xảy ra, mà để giúp bạn hiểu được cái gì đang xảy ra.
4) Khi xử lý cảm xúc, bạn có thể tự hỏi mình 4 câu hỏi:
a- khi có cảm xúc này, nó làm cho thân & tâm tôi tốt lên hay xấu đi ? nó làm cho tôi thoải mái hay khó chịu ?
b- cảm xúc này ra làm sao ? nó tiến triển thế nào ?
c- tại sao tôi có cảm xúc này ?
d- liệu cảm xúc này có cần thiết hay không ?
Ngoài ra còn có các câu hỏi khác, thí dụ:
a- ai đang nổi sân vậy ?
b- cơn sân này là gì ?
Những câu hỏi như vậy sẽ làm cho tâm trở nên thích thú, tỉnh thức, nhưng đừng đặt quá nhiều câu hỏi, nó sẽ làm cho bạn rối trí, thường mỗi lần một câu hỏi là đủ rồi.
5) Hãy học cách duy trì chánh niệm & định (tức là sự ổn định của tâm) trong cuộc sống thường ngày.
6) Cái gì làm cho tâm trạo động ? Tại sao bạn lại đánh mất chánh niệm ? Tại sao tâm trở nên háo hức ? Có cần thiết phải vội vã không ? Tìm hiểu khám phá theo cách này sẽ giúp cho bạn xử lý thành thạo hơn những tình huống khó khăn và ngăn ngừa được các bất thiện tâm khởi sinh.
7) Trong suốt cả ngày cho dù ở công sở hay không, hãy tạo thói quen kiểm tra loại cảm xúc nào bạn đang có, mỗi khi tiếp xúc với mọi người.
8) Mỗi khi thích hoặc không thích khởi sinh, tâm sẽ không chỉ đơn thuần ghi nhận, mà nó cần tự hỏi: "Tại sao thích hoặc không thích lại khởi sinh?" , nó sẽ nhận thấy rằng: tự bản thân đối tượng không phải là xấu hay đẹp, tiêu cực hay tích cực, mà do sự đánh giá hay định kiến đã tạo ra đối tượng như vậy.
9) Khi phát hiện thấy có sự đánh giá, bạn cần tìm hiểu xem việc đánh giá này dựa trên trí tuệ hay tâm si. Nếu do si nó sẽ phản ứng cùng với tham hoặc sân. Nếu do trí tuệ tâm sẽ quan sát đối tượng như nó đang hiện có, và sẽ không có phản ứng, không có việc thích hoặc không thích.
10) Trong việc quan sát, chánh tư duy hay thái độ chân chánh cần phải đi đầu.
11) Nếu quan sát kỹ & truy về nguồn gốc của hành động hay tâm bất thiện, bạn sẽ thấy nó xuất phát từ một trong những thói quen bất thiện ở mức độ vi tế, đó là thói quen mà bạn đã có trước đây.
12) Khi trí tuệ tăng trưởng bạn sẽ càng nhận thấy rằng: ngay cả ước muốn nhìn dù là vô hại nhất, nó cũng là bất thiện & nó ngăn không cho bạn thấy được sự thật.
13) Tự hỏi xem tại sao bạn thích một số loại thức ăn nhất định nào đó, hãy tìm ra lý do thich đáng để trả lời cho việc tại sao bạn cần ăn những thứ đó.
14) Một kỳ vọng cho dù là vi tế nhất cũng làm bóp méo bức tranh.
15) Bạn cần phải học hỏi từ việc mình đang làm, không chỉ ngồi đó & mong chờ kết quả.
16) Hãy duy trì việc quan sát tiến trình khi bị mất hoặc khi thiết lập được chánh niệm và học hỏi từ đó.
17) Đối tượng quan sát có thể là rất đơn giản & trực tiếp, nhưng tuệ giác có được từ sự quan sát đó thì có thể rất sâu.
18) Phiền não sẽ không còn lối vào nếu bạn nhường quyền ưu tiên cho trí tuệ.
19) Phiền não là những ảo thuật gia tài ba nếu bạn không ghi nhận sự có mặt của chúng.
20) Kinh nghiệm của bạn thì luôn thay đổi, chánh kiến & tà kiến luôn đến rồi đi, bạn cần duy trì việc tìm hiểu khám phá kinh nghiệm trong từng khoảnh khắc.
21) Khi nuôi dưỡng phát triển các thiện tâm, thì tự động các bất thiện tâm bị thay thế.
22) Chừng nào bận rộn làm việc thiện, bạn sẽ không còn thời gian cho việc bất thiện.
23) Chức năng của chánh niệm là ghi nhận mọi hiện tượng xảy ra trong tâm, trí tuệ sẽ quyết định các vấn đề cần được xử lý .
24) Bạn cần quan sát lập đi lập lại nhiều lần cùng một vấn đề, nhưng dưới nhiều gốc độ khía cạnh khác nhau.
25) Chỉ khi bạn thật sự muốn biết, thì tâm mới trở nên thích thú quan sát sự vật hiện lượng.
(còn tiếp)

Tỳ Kheo Pannissara Nguyễn Trường Thư dịch
Sửa lần cuối bởi biển tâm vào ngày 19/12/11 09:57 với 3 lần sửa.


phatphap
Bài viết: 375
Ngày: 19/06/10 05:11
Giới tính: Nữ
Phật tử: Tại gia
Đến từ: không rõ

Re: 75 Câu Góp Nhặt

Bài viết chưa xem gửi bởi phatphap »

:-?
13) Tự hỏi xem tại sao bạn thích một số loại thức ăn nhất định nào đó, hãy tìm ra lý do thich đáng để trả lời cho việc tại sao bạn cần ăn những thứ đó.
tangbong


laitutran247
Bài viết: 1113
Ngày: 16/08/07 05:59
Giới tính: Nữ
Đến từ: vô minh
Nghề nghiệp: Đã muốn liễu sanh tử ngay trong đời này thì phải giữ vẹn luân thường, trọn hết bổn phận, dứt lòng tà, giữ lòng thành, đừng làm các điều ác, vâng giữ các điều lành, thật sự vì sanh tử phát Bồ Đề tâm, dùng tín nguyện sâu trì danh hiệu Phật.(Ấn Quang Đại Sư)

Luôn luôn chánh niệm về các trạng thái tâm

Bài viết chưa xem gửi bởi laitutran247 »

Hỏi: Khi ngồi thiền và đi kinh hành tôi thường tìm những chỗ kín đáo, không có người qua lại để được một mình hành thiền, thế khi tôi hành thiền ở nơi có người qua lại thì có sao không?

Đáp: Chúng ta có thể hành thiền ở tất cả mọi nơi chốn và mọi hoàn cảnh khác nhau. Chúng ta phải học cách điều chỉnh và vận dụng pháp hành của mình để có thể hành thiền được ở bất cứ chỗ nào. Bạn có thể hành thiền trong khi ngồi trên xe buýt với đôi mắt vẫn mở mình thường. Bạn ngồi giống như tất cả những người khác trên xe; thậm chí bạn còn có thể nhìn ra ngoài cửa sổ, mà vẫn đang thiền. Bạn có thể nuôi dưỡng và duy trì một mức chánh niệm và tỉnh giác trong bất cứ công việc gì bạn đang làm, ngay cả khi đi mua sắm nữa. Bạn có thể luôn luôn chánh niệm về các trạng thái tâm của mình.

Hành thiền không có nghĩa là ngồi yên một nơi thanh vắng trong một tư thế nhất định, hai chân bắt chéo, đôi mắt nhắm nghiền. Đó chỉ là một phần trong quá trình thiền tập của chúng ta mà thôi.

Tuy nhiên, khi hành thiền chỉ (samatha) bạn phải ở một nơi rất yên tĩnh, không có nhiều xáo động và phải ngồi theo một tư thế nhất định, không xê xích, thay đổi nhiều, bạn phải ngồi rất tĩnh, rất yên. Bạn phải an trú tâm vững vàng trong đề mục và không được thay đổi sang đề mục khác, đó là thiền chỉ. Thiền chánh niệm nghĩa là bạn chánh niệm, hay biết tất cả mọi thứ đang diễn ra, hết đối tượng này đến đối tượng khác, Bạn có thể chuyển dịch và thay đổi để mục luôn luôn, nhưng điểm quan trọng là không để bị lôi theo những dòng suy nghĩ vẩn vơ hoặc nằm mơ giữa ban ngày. Nếu bạn có thể duy trì chánh niệm ngay cả trong khi đang đi trên xe buýt, đạp xe đạp hay đang ngồi trong lớp, bạn sẽ có được khả năng nhớ, hiểu và học hỏi nhiều hơn nữa. Bạn sẽ dễ cảm nhận và dễ tiếp thu hơn bởi vì bạn có sự chú ý nhiều hơn.

Hãy cố gắng điều chỉnh và vận dụng pháp hành của mình sao cho có thể hành thiền ở bất cứ nơi nào, bởi vì nếu chúng ta không thực hành được khi ra khỏi góc riêng của mình, thì sự thực hành chánh niệm sẽ bị hạn chế rất nhiều. Đức Phật nói rằng chúng ta phải chánh niệm ngay cả khi đi đứng, nói năng và ăn uống nữa. Hãy cố gắng chánh niệm, chú tâm khi chúng ta nói chuyện, nếu học được cách làm điều đó, bạn sẽ thấy tất cả mọi việc khác trở nên rất dễ dàng.

Từ “hành thiền” mang một nghĩa quá nghiêm túc, “chánh niệm, tỉnh giác” cũng có vẻ nghiêm trọng quá mức, “chú tâm” cũng thế. Thay vì dùng chữ “hành thiền”, tôi ưa nói “chú ý” hơn.

Bạn có thể chú ý trong những tình huống khác nhau, chú ý tới những cái bạn đang nhìn, những điều bạn đang nghe, những gì bạn đang suy nghĩ và những cảm xúc, tình cảm của mình được không? Nếu cố gắng, bạn có thể chú ý được không? Được chứ, đến một mức độ nào đó, bất cứ người nào cũng có thể làm được. Đừng mong đợi là mình sẽ chánh niệm được 100% trong mọi lúc, bởi vì điều đó là không thể, nhưng hãy cố gắng hết mình.

Hỏi: Chánh niệm và tỉnh giác khác nhau như thế nào?

Đáp: Đó chỉ là do mức độ, do sự khác nhau giữa chánh niệm nhiều và chánh niệm ít mà thôi. Chánh niệm nghĩa là tâm bạn đang ở trong hiện tại, tâm bạn đang có mặt ở đây. Do đó, càng chánh niệm về một đối tượng nào đó trong mình, bạn lại càng hay biết và ý thức được về nó. Chánh niệm ngược lại với đãng trí, thất niệm, quên mình.

Chánh niệm và tỉnh giác cũng có nhiều mức độ. Chẳng hạn khi đang nói chuyện với bạn bây giờ là tôi đang chánh niệm. Nhưng đó là một loại chánh niệm khác, bởi vì tôi đang suy nghĩ về những điều mình muốn nói và trong khi nói, tôi cũng phải suy nghĩ xem nên nói như thế nào, chọn câu cú, từ ngữ ra sao cho rõ ý. Bình thường, tôi đang theo dõi và lắng nghe bạn nói, nhưng tâm tôi cũng đang có mặt, nó đang hiện hữu ở đó. Giữ chánh niệm trong khi nói chuyện, tôi cố gắng thấu hiểu tình huống hiện tại, chú ý tới rất nhiều khái niệm và ý tưởng, nhưng một phần tâm tôi vẫn hay biết trạng thái tâm của mình, hay biết những gì đang diễn ra trong tâm. Đây là một trạng thái tâm khác hẳn.

Tuy nhiên, khi tôi ngồi yên tĩnh, không tiếp xúc với bất cứ ai, hoàn toàn đặt sự chú ý trong thân tâm mình, thì đó lại là một loại chánh niệm khác. Nhưng bản chất cơ bản của chánh niệm thì vẫn không thay đổi, chỉ có đối tượng hay đề mục là khác mà thôi.


Chánh niệm trong khi giao tiếp là rất quan trọng, nó giúp cho chúng ta chánh niệm hơn, bởi vì trong giao tiếp, nếu chúng ta không biết được tâm mình, không ý thức được thái độ của mình, chúng ta có thể có những thái độ sai lầm và với thái độ sai lầm đó, sự giao tiếp sẽ không tốt đẹp. Chúng ta có thể nói những điều tổn thương đến người khác hay những điều không trung thực, không lợi ích.
Giữ chánh niệm trong khi nói chuyện, trong quan hệ giao tiếp với mọi người, chúng ta sẽ ít bóp méo sự thật hơn. Chúng ta sẽ không nói những điều không thực, chúng ta sẽ không nói dối hoặc nói phóng đại. Rất khó phân định rõ ràng giữa nói dối và đại ngôn. Chúng ta sẽ chỉ nói những gì lợi ích, chỉ nói những gì đúng sự thật. Chúng ta sẽ nói những điều người khác muốn nghe và đôi lúc cũng có thể phải nói những điều họ không thích nghe nữa. Điều quan trọng là nói sự thật và nói những điều lợi ích. Khi có chánh niệm, chúng ta sẽ không ba hoa những điều vô nghĩa hay những chuyện ngồi lê đôi mách. Với chánh niệm, bạn sẽ dừng lại ngay khi thấy rằng cuộc nói chuyện này là vô ích.

Những thiền sinh cố gắng thực hành chánh niệm trong lúc nói chuyện thường kể với tôi rằng, khi họ chánh niệm, họ không thể tiêu hóa nổi những loại chuyện phiếm vô bổ về phim ảnh, về thời trang hay ngôi sao điện ảnh…Họ không còn hứng thú để nghe và nói những chuyện đại loại như vậy nữa. Đây là một sự tiến bộ lớn, bởi vì con người ta thường phí phạm rất nhiều thời gian vào những câu chuyện phiếm vô bổ như thế.

Vì vậy, cho dù bất kể thế nào đi nữa, bạn cũng hãy cứ cố gắng hết sức giữ chánh niệm. Chánh niệm sẽ có nhiều mức độ và chất lượng khác nhau và khi có chánh niệm thì rồi sẽ có tỉnh giác.

http://trungtamtutam.com/diendantuthien ... php?t=2828


Đã muốn liễu sanh tử ngay trong đời này thì phải giữ vẹn luân thường, trọn hết bổn phận, dứt lòng tà, giữ lòng thành, đừng làm các điều ác, vâng giữ các điều lành, thật sự vì sanh tử phát Bồ Đề tâm, dùng tín nguyện sâu trì danh hiệu Phật.(Ấn Quang Đại Sư)
Có thể trở thành bậc đại thông gia, nhưng liễu sanh thoát tử đã trở thành vô vọng rồi!

http://www.niemphat.net/
laitutran247
Bài viết: 1113
Ngày: 16/08/07 05:59
Giới tính: Nữ
Đến từ: vô minh
Nghề nghiệp: Đã muốn liễu sanh tử ngay trong đời này thì phải giữ vẹn luân thường, trọn hết bổn phận, dứt lòng tà, giữ lòng thành, đừng làm các điều ác, vâng giữ các điều lành, thật sự vì sanh tử phát Bồ Đề tâm, dùng tín nguyện sâu trì danh hiệu Phật.(Ấn Quang Đại Sư)

Re: 75 Câu Góp Nhặt

Bài viết chưa xem gửi bởi laitutran247 »

Hỏi: Tôi có một khó khăn là, khi chuẩn bị ngủ tôi thường theo dõi tâm mình và sau đó lại không thể ngủ được nữa!

Đáp: Rất tốt, tại sao lại cứ phải lo lắng về chuyện không ngủ được làm gì nhỉ! Muốn bắt mình ngủ, đó là một loại tham, đó là lý do tại sao đôi khi người ta thường uống thuốc ngủ. Con người ta thường thích thú hưởng thụ trạng thái tâm buồn ngủ lơ mơ, đờ đẫn như vậy, và họ rất thích chìm đắm trong một giấc ngủ thật sâu. Đây quả là một loại thú vui kỳ lạ, bởi vì khi ngủ say bạn không biết là mình đang ngủ, nhưng bạn vẫn cứ thích ngủ. Khi tỉnh dậy bạn nói: “Ôi, một giấc ngủ thật tuyệt vời!”. Đúng, nó có thể làm cho bạn cảm thấy tươi mới và sảng khoái hơn, điều đó thì tốt.

Nhưng đừng lo lắng về chuyện không ngủ được. Nếu bạn có thể giữ cho mình tỉnh thức bằng việc theo dõi chính trạng thái tâm buồn ngủ của mình, thì đây là một dấu hiệu rất tốt, bởi vì hầu hết mọi người đều không thể làm được điều đó. Đa phần mọi người chỉ cảm thấy buồn ngủ rũ ra và họ không thể quan sát nổi trạng thái tâm buồn ngủ đó, họ không thể theo dõi được cái tâm đờ đẫn, rũ rượi của mình, họ không thể theo dõi được tâm mình đang mất dấu đề mục, mất sự hay biết rõ ràng. Do đó, nếu bạn có thể theo dõi được cái tâm buồn ngủ đó, và bởi vì có chánh niệm về nó nên bạn tỉnh thức và nếu bạn cứ tiếp tục chánh niệm như thế, thì đó là một dấu hiệu rất tốt đối với một thiền sinh.

Hãy ra quyết định cho mình, chẳng hạn như: “Bây giờ là lúc tôi đi ngủ đây”, thế rồi bạn có thể “tắt” cái tâm mình đi. Đó là điều tôi vẫn thường làm. Khi không muốn ngủ, tôi có thể rất tỉnh táo, còn khi muốn đi ngủ thì tôi quyết định trong tâm rằng: “Bây giờ tôi sẽ đi ngủ” và tôi thư giãn, thả lỏng toàn bộ cơ thể và tâm mình ra, cảm nhận được thân thể và tâm trí mình đang trở nên ngày càng thư giãn…ngày càng buông lỏng hơn.

Đức Phật cũng dạy các vị Tỳ khưu cách đi ngủ và cách thức dậy như thế nào cho đúng. Đối với một thiền sinh thì cách đi ngủ và cách thức dậy là điều rất quan trọng. Lời dạy của Đức Phật rất đơn giản, Ngài nói: “Đừng cố ngủ”, bởi vì nếu bạn cứ cố ngủ, đôi lúc bạn cũng không thể làm được điều đó, và nếu bạn cố quá thì đó lại là một loại tham. Đó là một cách muốn thất niệm, đó không phải là một việc tốt.

Vì vậy, bạn hãy quyết định: “Bây giờ tôi sẽ đi ngủ một cách chánh niệm”. Vâng, bạn có thể đi ngủ một cách chánh niệm. Đa phần mọi người, trước khi ngủ họ cứ lan man suy nghĩ đủ chuyện này chuyện kia, đó là một trạng thái mơ màng, rồi sau đó thì chìm vào giấc ngủ. Một thiền sinh giỏi trước khi ngủ không bao giờ suy nghĩ lung tung về bất cứ chuyện gì. Bạn chú ý vào cơ thể mình và ngày càng thư giãn, tĩnh lặng và bình an hơn. Bạn chỉ chú ý vào sự bình an, tĩnh lặng và thư giãn này, bạn vẫn hay biết được điều đó mà không hề suy nghĩ. Tâm bạn rất yên tĩnh và không hề có những ý nghĩ nặng nề hay mơ mộng vẩn vơ, rồi sau đó bạn ngủ. Nhưng trước khi ngủ, bạn tự nhắc mình: “Tôi sẽ thức dậy vào 4 giờ sáng mai, khi thức dậy tôi sẽ chánh niệm, tỉnh táo, sảng khoái và sáng suốt”. Đây chính là cách chúng ta đi ngủ và thức dậy. Hãy cố gắng làm điều đó, rồi nó sẽ diễn ra như vậy.

Hỏi: (nói thêm về vấn đề khó ngủ)

Đáp: Nghĩa là bạn có thể ngủ tốt hơn khi ngồi thiền? Khi bạn thực sự mệt mỏi thì cần phải đi ngủ. Câu hỏi của tôi bây giờ là bạn ngủ trong bao lâu? Tôi nghĩ điều này sẽ xảy đến với tất cả mọi thiền sinh, ở một giai đoạn trong thiền, bạn sẽ hành thiền nhiều hơn và ngủ ít đi. Đôi khi, trong lúc đang ngồi thiền bạn chợt ngủ thiếp đi, có khi chỉ trong vài phút mà người không bị đổ và rồi lại thức dậy. Bạn có thể ước lượng được thời gian mình ngủ quên đi mất đó không, 5 phút hay 10 phút? Khi thức dậy trạng thái tâm của bạn như thế nào? Bạn có cảm thấy tươi mới, sảng khoái và tỉnh táo, sáng suốt không?

Buồn ngủ trong lúc hành thiền không phải là một vấn đề lớn lắm. Nếu lúc thức dậy bạn cảm thấy tỉnh táo, sáng suốt và tiếp tục hành thiền được thì điều đó không thành vấn đề, nó cũng có lợi ích nhất định. Nhưng nếu chỉ sau 5 phút ngồi thiền mà bạn đã buồn ngủ và tiếp tục ngủ cả giờ đồng hồ sau đó, thì điều đó đúng là không tốt. Tuy nhiên, khi có chánh niệm bạn sẽ tỉnh táo hơn.

Chánh niệm mang đến nhiều năng lượng hơn cho tâm bạn. Nhưng nếu bạn đã làm việc cả ngày và trước khi đi ngủ bạn ngồi thiền, thì lẽ tự nhiên là bạn sẽ bị buồn ngủ. Chắc các bạn đã từng được dạy rằng khi buồn ngủ phải niệm thầm: “buồn ngủ, buồn ngủ, buồn ngủ” rồi phải không? Làm như vậy sẽ khiến bạn tỉnh thức. Bởi vì khi bạn thấy được trạng thái tâm hôn trầm thì chính việc đó sẽ đem lại cho bạn thêm năng lượng. Tôi không biết giải thích điều đó ra sao, có thể một phần não bộ của chúng ta lúc đó ít hoạt động và “tắt” công tắc đi, nếu chú ý thì bạn sẽ tỉnh thức hay “bật” trở lại và vì vậy bạn lại tỉnh táo.

Hỏi: Một số vị Tỳ khưu và những người khác đã giải thích câu: “sanh là khổ” nghĩa là không phải sự sanh của thân vật lý mà là sự sanh khởi của các ý niệm trong tâm, hay là tự ngã. Họ nói rằng đó mới là cách hiểu đúng đắn. Tuy nhiên, theo như định nghĩa ở trong kinh Tứ Niệm Xứ thì sanh chỉ có nghĩa là sự sanh của cơ thể vật lý này thôi.

Đáp: Đúng vậy, chúng ta phải hiểu về khổ trong từng ngữ cảnh khác nhau, theo nhiều cách thức và chiều sâu khác nhau. Trong bài kinh này, tôi nghĩ câu “sanh là khổ” có nghĩa là bạn không kinh nghiệm được sự sanh là khổ theo nghĩa đau đớn. Bạn thấy rằng sanh là một điều bất toại nguyện. Bởi vì, bây giờ chúng ta không thể thấy được sự sanh của mình như thế nào, nó đã xảy ra từ rất lâu trước đây.

Đó là nghĩa thông dụng của sanh (jāti), già ( jarā) và chết (maraṇa), nhưng khi quán sát trực tiếp các hiện tượng tâm - vật lý, chúng ta có thể thấy được sự sanh và diệt. Một số người muốn diễn dịch điều đó, rằng sanh là jāti (sanh ra) và diệt là marana (chết), nhưng tôi nghĩ điều này đi hơi quá xa. Nó có ý nghĩa và ngữ cảnh riêng cùng với chiều sâu riêng của nó.

Dù sao, khi chúng ta thấy bất cứ một hiện tượng nào bất toại nguyện, không vừa ý thì chúng ta cũng thấy rằng sanh là bất toại nguyện. Nhưng nếu cứ nghĩ về sanh như là sự sanh của riêng mình và rồi đau khổ về điều đó thì đó không phải là giải pháp. Tri kiến về Pháp (dhamma) không làm cho chúng ta đau khổ. Bởi vì nếu thường xuyên đau khổ là khi đó có rất nhiều bản ngã trong đó. Chúng ta phải thấy ra được tất cả mọi thứ chỉ là bất toại nguyện và rồi xả ly, buông bỏ

http://trungtamtutam.com/diendantuthien ... php?t=2828


Đã muốn liễu sanh tử ngay trong đời này thì phải giữ vẹn luân thường, trọn hết bổn phận, dứt lòng tà, giữ lòng thành, đừng làm các điều ác, vâng giữ các điều lành, thật sự vì sanh tử phát Bồ Đề tâm, dùng tín nguyện sâu trì danh hiệu Phật.(Ấn Quang Đại Sư)
Có thể trở thành bậc đại thông gia, nhưng liễu sanh thoát tử đã trở thành vô vọng rồi!

http://www.niemphat.net/
biển tâm
Bài viết: 565
Ngày: 17/09/10 03:17
Giới tính: Nữ

Re: 75 Câu Góp Nhặt

Bài viết chưa xem gửi bởi biển tâm »

75 Câu Góp Nhặt (tiếp theo)
Từ Những Lời Dạy Của Thiền Sư U Tejaniya

26) Các câu hỏi sẽ tới một cách tự nhiên và đưa ra định hướng cho việc tiếp tục quan sát của tâm.
27) Suy nghĩ là một hoạt động cần thiết của tâm, nhưng chúng ta chớ nên tham gia hoặc chìm đắm vào đó.
28) Điều tối quan trọng là nhận biết được giá trị của bản thân chánh niệm, khoảnh khắc của chánh niệm, tức là chúng ta đã thay thế vô minh bằng sự hiểu biết.
29) Hiểu biết cái gì đang xảy ra, sẽ đem lại sự bình an tĩnh lặng cho tâm.
30) Chánh tinh tấn hay cố gắng đúng mức chỉ đạt được khi có thông tin đúng.
31) Cố gắng đạt được mục tiêu hoặc kết quả nhất định là do tâm tham thúc đẩy. Trí tuệ hiểu được các mối quan hệ nhân quả, và nó sẽ tập trung để thực hiện các điều kiện nhân duyên này.
32) Khi sự tỉnh thức yếu đi, đó là dấu hiệu của việc thiếu chánh tinh tấn.
33) Hãy cố gắng ghi nhận sự khác biệt về mức độ tinh tấn cần thiết để duy trì chánh niệm trong các tư thế khác nhau. Khi bạn đi thiền hành tâm khá bận rộn và ghi nhận nhiều đối tượng khác nhau. Khi ngồi thiền tâm ít phải làm việc hơn, do vậy bạn cần học cách điều chỉnh để duy trì sự tỉnh thức trong tư thế này.
34) Cố gắng làm cho tâm trở nên thích thú hơn trong việc quan sát, đó là tinh tấn có trí tuệ.
35) Nếu sự tò mò muốn hiểu biết không tới một cách tự nhiên, thì bạn có thể tự đặt ra câu hỏi cho mình.
36) Thực hành giống như một người bệnh, không phải là đi thật chậm, mà tâm lúc này không còn muốn làm bất kỳ điều gì, chỉ quan sát một cách thụ động và chấp nhận mọi thứ xảy ra.
37) Bạn muốn đưa ra quyết định nhanh hay chính xác ? giữa nhanh & đúng liệu cái nào quan trọng hơn ?
38) Không còn có thích hoặc không thích hay tâm đang trạo động, bạn không thể đưa ra các quyết định đúng đắn. Đừng bao giờ đưa ra các quyết định, chỉ vì bạn thích hoặc không thích một cái gì đó.
39) Cảm giác thoải mái là khi không còn kỳ vọng & lo âu.
40) Khi không có sự hiểu biết, thì luôn có kháng cự hoặc đối kháng đối với sự khó chịu.
41) Nếu có định (samadhi) ngay trong thời khắc này, thì giới của bạn hoàn toàn trong sạch.
42) Tâm bị hôn trầm do không có sự thích thú quan sát.
43) Đừng quan sát đối tượng hay kinh nghiệm đang xảy ra, hãy quan sát cái tâm đang ghi nhận đối tượng hay kinh nghiệm đó.
44) Nếu bạn thấy mình phản ứng quá mạnh, hãy ghi nhận nó & chuyển sang một đối tượng trung lập, ví dụ như hơi thở hay cảm thọ trên thân. Khi tâm trở nên định tĩnh hãy trở lại quan sát kinh nghiệm xảy ra.
45) Phẩm chất tâm khi bạn rơi vào giấc ngủ cũng là phẩm chất tâm khi bạn thức dậy. Hãy duy trì phẩm chất tâm của bạn trong suốt cả ngày.
46) Trong giấc mơ bạn không thể kiểm soát bất kỳ cái gì và các phiền não sẽ tìm được cách biểu hiện chính mình.
47) Nếu có thể ghi nhận mọi ý nghĩ xảy ra, thì bạn sẽ tự động ghi nhận được những giấc mơ của mình.
48) Không có gì cũ cả, mọi khoảnh khắc đều hoàn toàn tươi mới, cái bạn ghi nhận ngay bây giờ, cũng chính là sự ghi nhận lần đầu tiên.
49) Liệu bạn có ghi nhận được việc mình đang nhận biết cảm thọ xảy ra ? đó chính là sự ghi nhận đối với chánh niệm.
50) Lui lại quan sát bạn, sẽ thấy tiến trình ghi nhận đang thực sự xảy một cách tự nhiên.
(còn tiếp)
Tỳ Kheo Pannissara Nguyễn Trường Thư dịch
Sửa lần cuối bởi biển tâm vào ngày 19/12/11 09:58 với 1 lần sửa.


biển tâm
Bài viết: 565
Ngày: 17/09/10 03:17
Giới tính: Nữ

Re: 75 Câu Góp Nhặt

Bài viết chưa xem gửi bởi biển tâm »

75 Câu Góp Nhặt (tiếp theo)
Từ Những Lời dạy Của Thiền Sư U Tejaniya



51) Liệu bạn có nhận thấy, mình có thể nghe mặc dù không cần lắng nghe, và thấy cái đang xảy ra mặc dù không cần chú tâm nhìn ? Chỉ khi không làm bất kỳ hành động nào, chúng ta mới thấy được sự vô vi, tính vô ngã.
52) Khi chánh niệm đã có đà, bạn không cần làm bất kỳ điều gì cả, tâm biết cái cần phải làm.
53) Giả sử bạn đang chánh niệm trên hơi thở và tâm đột nhiên phóng đi nơi khác, liệu bạn sẽ đem tâm trở lại hơi thở hay buông xả nó ? Đem tâm trở lại hơi thở là do tinh tấn, còn buông xả là do pháp đang vận hành.
54) Nếu chỉ chú tâm trên một đối tượng thì thông tin cần thiết không thể thu thập, và trí tuệ không thể tăng trưởng.
55) Có một sự khác biệt giữa việc hoàn toàn chú tâm vào một hoạt động, và việc thoải mái ghi nhận hành động đang xảy ra.
56) Với việc luôn kiểm tra thái độ của mình, bạn sẽ tạo được thói quen cho phép mình ghi nhận trạng thái tâm mà bạn đang có, khi thành thục quan sát tâm bạn sẽ thấy toàn bộ bức tranh, chẳng hạn như các thái độ, đối tượng, cảm xúc & bất kỳ những thay đổi nào xảy ra.
57) Đừng cố gắng làm bất cứ điều gì cả, thâm chí cũng đừng cố gắng hành thiền.
58) Nếu không chấp nhận tình hình hay khó khăn xảy ra, thì bạn không thể xem xét giải quyết chúng được.
59) Bạn đang cảm nhận cảm xúc hay chỉ ghi nhận cảm xúc xảy ra ? nói cách khác là bạn đang quan sát khách quan hay có sự tham dự vào đó ?
60) Kỳ vọng càng lớn thì cơn sân càng mạnh khi không đạt được.
61) Nếu mong muốn một kết quả nào đó xảy ra thì tâm bạn đã sẵn sàng để lèo lái tình hình.
62) Bất cứ khi nào xem xét tìm hiểu vấn đề, bạn cần thận trọng kiểm tra xem mình có kỳ vọng vào đó hay không ? khi nghe hay đọc được một điều gì đó tương tự như kinh nghiệm của bạn có được trong lúc hành thiền, bạn có thể lý giải kinh nghiệm của mình theo chiều hướng đó.
63) Nếu trí tuệ thấy màu đen, nó cũng hiểu rằng cái đó không phải là trắng, nếu thấy được khổ nó hiểu rằng điều đối nghịch cũng có thể xảy ra và tâm sẽ hướng về cái đó.
64) Đừng cố gắng loại bỏ ham muốn, hãy ghi nhận sự có mặt của nó.
65) Nếu ham muốn khởi sinh từ một đối tượng cụ thể, bạn nên ngừng quan sát đối tượng đó, vì nó không phải là đối tượng của pháp, mà là đối tượng của sự ham muốn, đối tượng bạn cần quan sát là bản thân của sự ham muốn đó, hãy quan sát cảm thọ đi cùng với ham muốn đó.
66) Cách chúng ta ứng xử & suy nghĩ bị chi phối bởi các ý kiến và giá trị, mà chúng ta đã chấp nhận trước đây do thiếu hiểu biết, ghi nhận chúng sẽ tạo cho chúng ta có cơ hội đánh giá lại và thay thế bằng những cái phù hợp hơn.
67) Khi không tập trung vào bất kỳ đối tượng nào, bạn sẽ ghi nhận được tâm, cũng giống như khi đeo kính mà không nhìn vào bất kỳ cái gì, bạn sẽ dễ dàng nhận thấy đôi kính đang đeo trên mặt.
68) Tâm không ở trong thân mà cũng không ở ngoài thân,nhưng tâm luôn liên hệ với thân.
69) Hãy ghi nhận tiến trình của cảm thọ mà không quá tập trung vào cảm giác khổ, lạc hay trung tính.
70) Chánh niệm thấy được các khái niệm, còn sự hiểu biết hay trí tuệ sẽ biết được thực tại.
71) Cái gì là động cơ cho suy nghĩ của bạn ? hãy ghi nhận ước muốn suy nghĩ & cường độ của nó, thử xem nó tan biến hay tăng lên.
72) Bạn chỉ cần kiểm tra xem chánh niệm có làm việc hay không.
73) Hãy ghi nhớ rằng: suy nghĩ cũng chính là một đối tượng giúp chúng ta phát triển chánh niệm, tinh tấn & định.
74) Một suy nghĩ biến mất do bạn tập trung quan sát quá mức thì sẽ không có sự hiểu biết. Suy nghĩ chỉ dừng lại nhưng bạn không thấy được lý do tại sao, khi trí tuệ hiểu vấn đề nó sẽ nói cho bạn biết.
75) Khi có chánh niệm liên tục đi cùng với thái độ chân chánh thì định sẽ phát triển một cách tự nhiên.

Tỳ Kheo Pannissara-Nguyễn Trường Thư dịch


lucdiencam
Bài viết: 45
Ngày: 13/04/12 07:29
Giới tính: Nam
Đến từ: vinh long

Re: 75 Câu Góp Nhặt

Bài viết chưa xem gửi bởi lucdiencam »

Tôi xin bổ xung cho bạn 1 câu đơn giản nhé.Nếu thấy không hay Admin cứ xoá "Niết bàn tìm chẳng thấy, chẳng tìm niết bàn lộ".


Khongduyen123
Bài viết: 1159
Ngày: 28/05/11 14:51
Giới tính: Nam

Re: 75 Câu Góp Nhặt

Bài viết chưa xem gửi bởi Khongduyen123 »

Tôi nghĩ bạn đi lộn chỗ rồi !


Hi....hi.....là thương lắm đấy!
Thương mình bằng trí tuệ là thương bằng tâm từ.
Thương người bằng trí tuệ là thương bằng tâm bi.
Thương cả hai bằng trí tuệ là thương từ bi trí.
Trả lời

Đang trực tuyến

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào trực tuyến.107 khách