ChiLan đã viết:Đạo Phật mà Chơn Chánh lá "Duy Tuệ Thị Nghiệp". Chứ không phải là "Duy Quả Thị Nghiệp", Nghĩa là Tu đễ thành tựu "trí Tuệ" , chứ không phải là tu đễ thành "ông này bà kia" Hay ở Lạc quốc ???? Đó là Tu lạc, ( nghĩa là lầm đường).
Vảng sanh mà đợi đến lúc chết, hay là lúc xã báo thân mới vãng sanh là "trật lất". Đó là còn "ngã Tướng" "Ngã nhân" "Ngã sở hửu", Là không biết, không tư duy, không tu sửa, theo Tịnh Độ Tông, mà lại càng làm sai lạc Tôn Chỉ Cao quý của Phật Tổ.
Chử "Lạc" trong Cực lạc là vui sướng hạnh Phúc, Trong đạo Phật thì lấy Từ Bi và Trí Tuệ làm Tôn chỉ, chứ không lấy "Lạc" làm tôn chì. Nhưng, từ là "TỪ NĂNG DỬ LẠC, BI NĂNG BẠT KHỔ" nghĩa là vì Từ Bi nên Phật Giáo luôn muốn đem lại an vui và hạnh phúc cho mọi người, Đồng thời phải có trí tuệ (bát nhã), Trí tuệ đem lại gì ?
Quán tự tại hành thâm bát nhã ba la thời chiếu kiến ngũ uẩn giai không... Đó mới là Cực Lạc. "... độ nhất thiết khổ ách" Đó mới là BI.
Con người mà còn thấy cái Ta và cái của Ta thì làm sao có "Cực Lạc Quốc" . làm sao đợi đến lúc chết hay xã báo thân ???
Ái hà Thiên xích lãng.
Khổ ài vạn trùng ba
Dục thoát luân hồi khổ.
Tảo cấp niệm Di Đà.
Con người lặn hụp trong cái biển "ái" bao la sâu thẫm, và khổ đau thì như ngàn ngàn con sóng ập lên đầu, muốn thoát khỏi bể khổ đó, chỉ có cách là quay lại niệm Phật A Di Đà.
Nhưng niệm Phật không có nghĩa là cầu Phật cứu, giống như đánh tín hiệu "SOS", mà Niệm Phật là xã ly, buông bỏ hết để nhất tâm niệm, Bỏ hết, con ta, vợ ta, chồng ta, tiền của ta, nhà của ta, lý của ta, sự của ta, tai của ta, mắt của ta, miệng của ta,.... cái gì khởi là bỏ, mới gọi là Niệm Phật Tam Muội. Bây giờ Tịnh Độ Tông cách Tân dạy niệm Phật nhất tâm bỏ hết mà ... Chỉ chừa Cảnh giới "Tây Phương" đừng bỏ nên nhớ ??? Đó là Tầm Bậy, Cảnh còn thì nhân còn làm sao dứt.
Chứng thực tướng vô nhân pháp
sát na diệt khước A Tỳ Nghiệp
Không còn A Tỳ Nghiệp thì .... còn gì cái gì để gọi tên?
Nếu chưa hiểu thấu thì không nên phát ngôn bài bát. Xin cẩn thận.
Nói Lý thì hay lắm nhưng Sự thật thì trống không. Lý Sự không viên dung thì gọi là Hý Luận Vọng Ngữ như lời Cổ nhân nói.
"Là hạng phàm phu lè tè sát đất lại vọng sanh ức đoán ư?"
Căn Tánh Chúng Sanh không đồng, có cao có thấp. Có người Niệm Phật Thân tuy ở Ta Bà nhưng Tâm thì đã Sanh Cực Lạc, có người xã thân ra đi tự tại ra đi không đợi tới lúc chết, có người bịnh đau nhưng Tâm Niệm Phật ra đi...v.v.
Sao lại cứ nhìn có một phía cạnh rồi lại cho người ta "trật lất" ?
http://niemphat.net/Luan/giangonluc/giangonluc1.htm
ẤN QUANG ÐẠI SƯ GIA NGÔN LỤC
2. Khuyên trừ nghi sanh tín
*
Pháp môn Tịnh Ðộ nếu tin cho tới, còn gì tốt lành hơn! Nếu trí mình chưa quyết thì phải nên tin tưởng lời chân thành của chư Phật, chư Tổ, trọn chẳng được một niệm nghi tâm. Nghi sẽ chẳng tương ứng chư Phật, lâm chung nhất định khó thể cảm thông.
Cổ nhân bảo: “Pháp môn Tịnh Ðộ chỉ có Phật với Phật mới có thể hiểu trọn vẹn. Hàng Ðăng Ðịa Bồ Tát (8) chẳng biết được ít phần”. Hàng Ðăng Ðịa Ðại Sĩ còn chẳng thể biết hết, huống hồ là hạng phàm phu lè tè sát đất lại vọng sanh ức đoán ư?
* Nếu tâm sanh tử thật sự thiết tha, tin tới nơi, tâm chẳng sanh một niệm ngờ vực thì dù chưa ra khỏi Sa Bà, đã chẳng còn là khách trọ lâu ngày trong chốn Sa Bà; chưa sanh Cực Lạc, nhưng đã là khách quý cõi Cực Lạc. Thấy người hiền mong mình được bằng, gặp điều nhân đừng để lỡ. Há có nên do dự, lười nhác, sao nhãng, để đến nỗi một phen lầm lỡ khiến mình bị lỡ làng mãi mãi ư? Là trang nam nhi có huyết tánh, dứt khoát chẳng chịu sống làm thây đi, thịt chạy, chết mục nát như cỏ cây. Hãy gắng lên, cố lên!