Thế giới là thường hay vô thường?
Đã gửi: 09/04/20 06:27
Tôi cũng thường thấy người ta tranh luận với nhau "Thế giới này là thường hay vô thường?"
Trước hết, phải xét xem thế giới là gì?
Nếu thế giới được hiểu là một cõi cụ thể nào đó thì chắc chắn sẽ là vô thường, vì có định hình, định tướng. Mà các tướng đều nhất định biến chuyển nên là vô thường.
Nếu thế giới ám chỉ vũ trụ rộng lớn bao ra bao gồm hết tất cả vật, tất cả hiện tượng có thể có thì thế giới như vậy không có mở đầu, không có kết thúc, thường trụ. Vì các pháp nhân duyên đều theo thứ lớp nảy trổ nối tiếp nhau không ngừng nghi chứ không đồng thời trổ ra một lượt!
Điều này cũng như một cá nhân: luôn luôn có hai tính chất là sanh diệt và vô sanh. Hai thứ này gắn liền với nhau mọi không gian và thời gian không hề tách rời. Sanh diệt và vô sanh liên kết với nhau như thế nào là do trình độ của các nhân đó. Sanh diệt mà không tương ưng với vô sanh thì ca nhân thấy mình trong sanh tử; sanh diệt thuận theo vô sanh thì đó là Phật. Trình độ thấp xuất hiện trước, trình độ cao xuất hiện sau, chứ không phải đùng một cái là ở trên cao!
Cá nhân khi thọ nhận một hình trạng cụ thể thì đó là sanh diệt, như vậy, luân hồi của một cá nhân có sựu bắt đầu và kết thúc. Sự bắt đầu là lúc cá nhân có thức biết nhưng chưa biết các pháp, chưa có kinh nghiệm gì cả như tờ giấy trắng; rồi sau đó theo nhân duyên phát sanh ngã sở và trôi lăn 6 nẻo luân hồi; khi có duyên với Phật Pháp thì tu tập, rồi giải thoát sanh tử chứng quả A LA HÁN thì đó là kết thúc luân hồi sanh tử. Đó là sự kết thúc luân hồi (cái nhân gây sanh tử), chứ không phải kết túc sanh tử nói chung. Muốn kết thúc mọi hình tướng sanh tử (duyên sanh tử) thì phải là Phật Quả. Đó là quá trình đi tưg vô minh đến giác ngộ.
Trước hết, phải xét xem thế giới là gì?
Nếu thế giới được hiểu là một cõi cụ thể nào đó thì chắc chắn sẽ là vô thường, vì có định hình, định tướng. Mà các tướng đều nhất định biến chuyển nên là vô thường.
Nếu thế giới ám chỉ vũ trụ rộng lớn bao ra bao gồm hết tất cả vật, tất cả hiện tượng có thể có thì thế giới như vậy không có mở đầu, không có kết thúc, thường trụ. Vì các pháp nhân duyên đều theo thứ lớp nảy trổ nối tiếp nhau không ngừng nghi chứ không đồng thời trổ ra một lượt!
Điều này cũng như một cá nhân: luôn luôn có hai tính chất là sanh diệt và vô sanh. Hai thứ này gắn liền với nhau mọi không gian và thời gian không hề tách rời. Sanh diệt và vô sanh liên kết với nhau như thế nào là do trình độ của các nhân đó. Sanh diệt mà không tương ưng với vô sanh thì ca nhân thấy mình trong sanh tử; sanh diệt thuận theo vô sanh thì đó là Phật. Trình độ thấp xuất hiện trước, trình độ cao xuất hiện sau, chứ không phải đùng một cái là ở trên cao!
Cá nhân khi thọ nhận một hình trạng cụ thể thì đó là sanh diệt, như vậy, luân hồi của một cá nhân có sựu bắt đầu và kết thúc. Sự bắt đầu là lúc cá nhân có thức biết nhưng chưa biết các pháp, chưa có kinh nghiệm gì cả như tờ giấy trắng; rồi sau đó theo nhân duyên phát sanh ngã sở và trôi lăn 6 nẻo luân hồi; khi có duyên với Phật Pháp thì tu tập, rồi giải thoát sanh tử chứng quả A LA HÁN thì đó là kết thúc luân hồi sanh tử. Đó là sự kết thúc luân hồi (cái nhân gây sanh tử), chứ không phải kết túc sanh tử nói chung. Muốn kết thúc mọi hình tướng sanh tử (duyên sanh tử) thì phải là Phật Quả. Đó là quá trình đi tưg vô minh đến giác ngộ.