Kính đạo hữu
hlich,
hlich đã viết:
đ/h Luuuuuuuuuuuu à, khái niệm pháp có tự tính được khai triển sau thời kỳ khởi thủy cho nên nói bậc Thanh Văn giác ngộ pháp không có tự tính là hơi quá đà đó
Theo Kinh Tạp A-hàm mà Lu tìm hiểu, trong Kinh hoàn toàn không có nhắc tới cái gọi là
pháp không hay
nhân không. Nhưng nói về tính chất tự ngã thì có thể được xem như giống với khái niệm tự tính mà các chư Tổ như Long Thọ Bồ Tát, Thánh Thiên Bồ Tát, Nguyệt Xứng Bồ Tát và tánh không trong kinh Đại Bát Nhã nhắc đến.
Còn xét về yếu tố bộ phái, Lu không có ý kiến
![:) :)](./images/smilies/smilies/SmiliesDTK001.gif)
, Lu chỉ nhận định suy xét trên các yếu tốt về giáo pháp.
Trong
Minh Cú Luận, Bồ Tát Nguyệt Xứng có viết:
"Tự tính là cái gì không biến tác (tác động vào để thay đổi nó) được,
Vả lại, là cái gì không có tương đối tính với những cái khác.(2cd)"
Như thế, tự tính là cái "tự nó tồn tại" (như là tính chất vốn có của nó)-svo bhàvah , tức là thuộc về một cái gì đó "làm thành tự thể của nó"-atmìyam rùpam, làm cho nó là nó.
Thế nhưng, "cái làm cho nó là nó" ấy của một cái gì đó, làm sao xác định được? Đối với một cái gì đó, thì cái "không thể biến tác được" của nó, chính là cái làm cho nó là nó.
Ngược lại, nói chung cái có thể biến tác được của một sự vật thì không phải là cái "làm thành tự thể của nó", ví dụ như: Đối với nước, thì là những cái gì như độ nóng lạnh của nó. Vả lại, một cái gì tồn tại phụ thuộc vào một cái gì đó, thì nó là cái sở thuộc* (cái mà nó tồn tại phụ thuộc, là cái chủ hữu), ví dụ như: những cái thuộc phạm vi sử dụng, hoặc tài sản. Đối lại, là những cái tồn tại phụ thuộc vào cái gì không phải của nó, ví dụ: Những mượn tạm trong một thời hạn nào đó là những cái không tồn tại phụ thuộc vào nó. Tất cả những cái này đều là cái có thể biến tác.
Cùng với những cái biến tác được, thì cái có tương đối tính với những cái khác cũng không được thừa nhận là tự tính. Chính vì điều này mà mà độ nóng là cái do nhân tạo tác và điều kiện tạo tác mà thành, thêm vào điểm trước đó không có sau đó lại có, là cái có thể biến tác được, vì vậy không thể gọi đó là tự tính của lửa.
Như vậy, tự tính của một cái gì là: 1. Cái là tự thể vốn sinh ra của nó, không thể biến tác được trong tam thời (quá khứ, hiện tại và tương lai). 2. Cái không phải là cái gì mà trước đó thì không thế, sau đó thành ra thế. 3. Cái không có tương đối tính với nhân tạo tác và điều kiện tạo tác, như độ nóng lạnh của nước, bờ bên này và bên kia, dài và ngắn...
Như thế thì, cái vốn là tự thể của lửa (lửa-tự-nó) có trong lửa chăng? Cứ điểm của tồn tại gọi là Sự-vật-tự-nó*, có cho là có nó cũng chẳng phải, cho là không có nó cũng không hẳn. Tuy nhiên, cứ công nhiên cho là thế thì người nghe sẽ hoảng hốt kinh sợ (bởi không còn cơ sở nào để có thể dựa vào đó mà phán đoán đâu là đâu nữa), nên Thế Tôn phải thuận theo tầm vói của thế tục mà mượn cái giả danh chỉ định để ngôn thuyết:
"(Về cái gì vốn không thể nói được thì) việc thuyết giảng cho con người
ta mà không thông qua ngôn ngữ vốn hạn định, thì nên nghe như thế nào đây, mà nên nói như thế nào đây? Rằng chỉ bởi giả danh chỉ định mà để nghe về cái ngoài tầm ngôn ngữ, để nói về cái ngoài tầm ngôn ngữ".
Trung Luận phẩm thứ 22, thi tụng thứ 2 cũng viết:
"Về cái gì vốn không tồn tại, thì cũng không thể nào nói được.
Về cái gì phi-tồn tại, thì cũng không thể nói được.
Về cái gì vừa tồn tại vừa phi-tồn tại, thì cũng không thể nói được,
Về cái gì không tồn tại cũng không phi-tồn tại, thì cũng không thể nào nói được.
Nói được chăng, chỉ là mượn giả danh mà nói thôi".
Trong Nhập Bồ Tát Hạnh của Bồ Tát Tịch Thiên phẩm Trí Tuệ, Ngài cũng nhấn mạnh rằng việc không chứng ngộ được vô tự tính của các Pháp hoàn toàn không thể giải thoát khỏi luân hồi sinh tử.
Trong Bồ Đề Tâm Luận của Bồ Tát Long Thọ trước tác cũng nhấn mạnh cái gì vô thường, biến tác, do nhân duyên, hoàn toàn không tự tính.
Đồng thời, đức Phật Thích-Ca-Văn cũng nhấn mạnh việc các vị A-la-hán và Duyên Giác Phật đã thoát khỏi sinh tử luân hồi.
Nếu áp dụng những điều trên đây, thì sẽ thấy các vị A-la-hán và Duyên giác Phật đều chứng ngộ được không tự tính của pháp. Chỉ như vậy luân hồi sinh tử mới chấm dứt.
Các pháp hoàn toàn vô tự tính, bởi vì nó không độc lập, bị biến tác.
hlich đã viết:pháp có tự tính không có nghĩa là pháp thường hằng đâu; pháp có tự tính cũng sinh diệt vô thường nhưng cá tính của nó không đổi, tức (mình hiểu là) cá tính của pháp có tự tính độc lập với sự nhận thức của chúng ta
Điều này hoàn toàn không chắc, trong Thắng Pháp cũng nêu sự sinh khởi của sắc, trong đó có yếu tố tâm và nghiệp.
Nam mô Phật!