Tôi có quyển sách "Kinh Hiền Ngu Nhân Duyên Kinh", nhà Nguyên Ngụy, Sa môn Tuệ Giác, ở Quận Cao Xương dịch chữ Phạm ra chữ Hán, Thích Trung Quán dịch ra tiếng Việt do chùa Long Vĩnh, số 394, Trương Minh Giảng Saigon xuất bản năm Phật lịch 2505.
So sánh bài đăng trong diễn đàn và quyển kinh tôi hiện có, thấy lối dịch hơi khác nhau, tôi trích một đoạn bài viết của bác và một đoạn trong sách để so sánh, như sau:
Tôi đánh máy một đoạn trong sách, viết như sau:binh đã viết:Kinh Hiền Ngu Quyển Thứ Nhất
Hán dịch: Sa Môn Tuệ Giác
Việt dịch: Thích Trung Quán
1/ Phẩm Thứ Nhất PHẠM THIÊN THỈNH PHÁP
Chính tôi được nghe: Một thời Đức Phật ở nước Xá Vệ, tại đạo tràng Thiện Thắng. Cũng do lòng bi thiết cứu thế, hoằng pháp độ sinh, đã mất bao công gian khổ tu tập. Khi mới thành Phật, thấy vấn đề trên đối với tất cả chúng sinh khó, nên Ngài tự nghĩ rằng: "Tất cả chúng sinh mê tối thâm độc quá, lòng dạ đảo điên, kiến thức hẹp hòi, chỉ mê theo những lối tà đạo, rất khó giáo hóa, ta có ở đời cũng vô ích, chi bằng ta vào cõi Vô Dư Niết bàn là hơn".
Khi đó ông vua cõi trời Phạm Thiên biết Ngài tự nghĩ như vậy, liền từ trên trời bay xuống tận nơi, tới trước làm lễ, rồi qùy gối chắp tay cung kính thưa với Ngài rằng:
- Kính lạy Đức Thế Tôn! Vừa đây con được biết ý niệm của Ngài, vì thấy chúng sinh điên đảo khó giáo hóa, nên Ngài muốn vào Niết bàn, vậy con tới đây xin cầu thỉnh Ngài ở lại truyền Pháp cho đời, khiến ánh sáng chân lý lan tràn khắp cõi nhân gian thiên thượng muôn loài được thấm nhuần đức hóa, thoát qua khỏi luân hồi sinh tử trong sáu thú, đời đời được an vui tự tại nơi Phật Quốc. Kính xin Ngài hoan hỷ nhận lời thành kính cầu thỉnh của con.
Phật dạy: - Ông có lòng vì tất cả chúng sinh vậy cũng tốt, song tôi nhận thấy chúng sinh bị trần cấu che tối, say mê, tài sắc, danh vọng, ăn ngon, ngủ kỹ, tham dục, sân si, lòng dạ đen tối không có chút trí tuệ gì, vì thế tôi có ở đời cũng chỉ luống công thôi! Nên tôi muốn vào Niết bàn là một sự an vui hơn.
QUYỂN THỨ NHẤT
nhà Nguyên Ngụy, Sa môn Tuệ Giác, ở Quận Cao Xương dịch chữ Phạm ra chữ Hán
KINH TẠP - THÍ DỤ THỨ NHẤT
Phạm Thiên Thỉnh Pháp Sáu việc
PHẨM THỨ NHẤT
Khi đó, ông PHẠM THIÊN biết Phật nghĩ thế, liền từ trên trời bay xuống, trước Phật, lễ dưới chân Phật, rồi quỳ thẳng chắp tay khuyến thỉnh Phật, nên ở lại để truyền pháp cho đời (chuyển pháp luân)
Phật đáp: "Các loài chúng sanh, bị trần cấu che tối, say đắm cõi đời, không có chút tuệ tâm, nếu ta ở đời cũng chỉ luống công thôi. Như ý ta, thì chỉ diệt là diệt an lạc" (Ngưng trích...)
So sánh hai đoạn trên thấy lối dịch hơi khác nhau. Không biết sách của bác đang đăng do người nào sau này dịch lại, mà không thấy đăng tên người dịch, ngoài tên cố Hòa thượng Thích Trung Quán.
Sách này tôi được người anh họ tu tại chùa Phước Hòa ở quê ngoại, tặng cho trước khi lên đường sang nước Mỹ vào năm 1997. Sách cũ, bị rách bìa nhiều chỗ, tôi chụp lại hình quyển kinh đăng vào để chứng minh...
Kính.