- 13. NGƯỜI HAY SÂN HẬN
Đúng lúc đó, người ấy đi ngang cửa qua nghe được, giận dữ, xông thẳng vào nhà, lôi người chê mình ra, đánh đấm túi bụi.
Người bên cạnh hỏi:
- Tại sao đánh người ta?
Anh ta đáp:
- Tôi nào có hay nổi giận, làm việc hấp tấp đâu, vì anh này chê nên tôi đánh.
Người bên cạnh nói:
- Hành động của anh như thế, không đủ chứng minh sự thật hay sao? Tại sao anh lại cấm người khác nói?
Người nghe người khác nói lỗi của mình liền khởi tâm oán trách, đâu thể tránh khỏi bị người chê là ngu si.
- Mẫu chuyện này dụ cho người uống rượu chè say sưa be bét suốt ngày. Có người khuyên can thì oán ghét, cố dẫn chứng biện minh cho việc làm của mình là đúng. Như người ngu sợ nghe lỗi mình, người ta chỉ lỗi cho, lại đánh đập người ta vậy.
14. GIẾT NGƯỜI DẪN ĐƯỜNG ĐỂ TẾ THẦN
Sau khi tìm được người dẫn đường, họ liền bắt đầu khởi hành. Trên đường đi họ phải đi ngang qua cánh đồng rộng lớn. Giữa đồng hoang có miễu thờ thân. Ai muốn đi qua cánh đồng này phải giết một người để tế thần rồi mới qua được.
Đoàn thương buôn cùng nhau bàn bạc:
- Các anh em trong đoàn đều là bà con thân thích, làm sao nỡ giết để tế thần! Chỉ có anh dẫn đường là người ngoài, đem anh ta tế thần là phải nhất.
Bàn bạc xong, họ liền giết người dẫn đường để tế thần. Sau khi cúng tế, họ tiếp tục lên đường nhưng vì thiếu người dẫn đường, nên cả đoàn bị lạc lối. Cuối cùng, tất cả đều bị chết đói giữa đồng hoang.
- Mẫu chuyện này dụ cho người đời muốn vào biển Phật pháp lấy của báu, đáng lẽ phải dùng chánh pháp làm người dẫn đường, họ lại hủy phá hạnh lành. Thế nên, họ phải chịu sanh tử, qua lại trong ba đường ác, không bao giờ ra khỏi. Như đoàn thương buôn kia, định vào biển cả tìm châu báu, nhưng lại giết người dẫn đường, nên cả đoàn bị lạc lối và cuối cùng đều bị chết đói.