Có thể là sự nhầm lẫn lúc mở thread! Hề hề. Sư phụ di chuyển qua box ''Thành viên thông báo'' thì Ok.binh đã viết: Có nhiều kẻ ngoại đạo đội lốt Phật tử vào đây để phá đám, và giải trí lắm.
Vì vậy tôi mới có lời cảnh bảo ở box "Thành viên thông báo" (Nhưng đã bị chuyển sang box "chào nhau thân ái").
Cái bản lai diện mục thì không thể trình làng được. Sự phụ gashipanh tạm lấy bài dưới đây nhe.gashipanh đã viết: Đợi khi nào Chú Hỉ nhổ được một cọng lông rùa đem lại đây tặng gashipanh thì gashipanh sẽ nói cho Chú Hỉ nghe thế nào là tiếng vỗ của một bàn tay.
Lông rùa, sừng thỏ chính là đây.binh đã viết:Trong truyện tích Phật giáo có chuyện sau:
Khi ngài Tu Bồ Đề Thiền định, thì chư Thiên rải hoa cúng dàng.
Ngài Tu Bồ Đề hỏi :
- Chư Thiên rải hoa cúng dàng vì việc gì ?
Chư Thiên trả lời :
- Ngài thuyết "pháp không" hay nên chúng tôi rải hoa cúng dàng.
- Ta chưa từng nói.
- Ngài không nói, chúng tôi không nghe, đây là chân thuyết pháp, vì thế chúng tôi cúng dàng.
Và hoa tiếp tục rơi.
Vì thực nghĩa của pháp ngoài ngôn từ, vọng tưởng nên không thể nói, không thể nghe.
Một bàn tay tất nhiên không thể vỗ nên tiếng. Người nghe tiếng không đó tức là nghe tánh nghe của mình. Đây là thực nghĩa của công án.
Nhưng cái lẹo lưỡi của tác giả viết một bàn tay hay tiếng vỗ của bàn tay đã làm cho người trực tánh bị động não rất lớn. Hề hề, do đó cũng nhiều người khi nghe đến công án là té xanh mặt. Sự thật pháp môn công án là pháp đốn ngộ. Khi hiểu rồi thì tiệm tu mới có kết quả nhanh chóng.
''Tiếng vỗ'' tức thuộc về thanh trần, Hành giả trực giác khi đã hiểu là thanh trần thì không chạy theo nữa. Tức là đã trở về với bản lai thực tánh của mình. (nhưng đây chỉ là cái ngộ của tánh giác thôi tới đây đủ chưa? - chưa đủ cần phải tiệm tu, lần lần đi đến vô nhiểm của thanh trần.
Trong kinh Pháp Hoa có dạy về ''Phản văn, văn tự tánh'' cũng là tiếng vỗ của bàn tay cùng nghĩa.
Quí cô bác thấy công án này dễ hay khó?
Không biết giải về đề mục như vậy thì có đúng ý mọi người và sư phụ gashipanh cho thêm ý kiến.