Hư Danh đã viết:
1. Khi cho rằng "Duyên là điều kiện thuận lợi" thì trong trường hợp "điều kiện bất lợi" có gọi là duyên không?
Trong trường hợp đốt nhà trên, thì duyên là điều kiện thuận lợi khiến cho [NHÂN đốt nhà (của ông X) được hình thành và QUẢ bị nhà cháy (của Bà Y) bị xảy ra]. Và trong trường hợp khác, duyên có thể là điều kiện bất lợi.
Cùng một điều kiện (thuận lợi hoặc bất lợi) có thể đối với đối tượng này là thuận duyên, đối với đối tượng khác là nghịch duyên. Ví dụ trong trường hợp đốt nhà trên: Cái điều kiện: " nhà Bà X không có ai ở nhà, xung quanh không có người"
-
Đối với SỰ VIỆC đốt nhà và cháy nhà,
DUYÊN đó là điều kiện thuận lợi (THUẬN DUYÊN) để hình thành NHÂN (đốt nhà của ông X) và QUẢ (bị nhà cháy của bà Y).
-
Đối với ông X,
DUYÊN đó là THUẬN DUYÊN để ông thực hiện dễ dàng hành vi đốt nhà, vì ổng rất muốn có cơ hội đốt nhà.
-
Đối với bà Y,
DUYÊN đó là NGHỊCH DUYÊN vì duyên đó khiến cho bả bị cháy nhà, gọi là nghịch duyên vì bả không mong muốn nhà mình rơi vào trường hợp không ai trông coi, và bả không muốn cái QUẢ cháy nhà được hình thành.
Nghịch hay thuận xét về mặt tâm ý
muốn hoặc không của đối tượng hoặc sự hình thành
khó hoặc dễ của sự việc. Thuận theo tâm ý gọi thuận duyên, nghịch với tâm ý gọi là nghịch duyên. Và tương tự đối với sự việc. Cùng một DUYÊN, nhưng đối với từng đối tượng và hoàn cảnh thì phân tích sự thuận nghịch khác nhau.
2.Một chàng trai hiền lành gặp phải một cô vợ đanh đá, chanh chua. Theo sự biện giải của đạo hữu Qn, thì đó phải gọi là Duyên hay Nghiệp?. Vì theo cách hiểu thông thường, người ta nhắc đến duyên như một thứ thuận lợi và coi nghiệp là sự bất lợi
Đó gọi chung là nghiệp duyên - như QN có nói trong DUYÊN có sự điều khiển của NGHIỆP. Và cụ thể trường hợp này:
- Đối với anh chàng kia thì gặp cô vợ đanh đá là nghịch duyên (cái duyên bất như ý gặp một người vợ dữ dằn, đanh đá).
- Đối với cô vợ thì gặp anh chàng hiền lành kia là thuận duyên (cái duyên như ý muốn gặp một chàng trai tốt làm chồng).
Nghịch và thuận được xét trên phương diện Tâm ý của đối tượng. Hợp ý gọi là thuận, trái ý gọi là nghịch.
3. Theo sự biện giải của đạo hữu, có minh tường giải thích rằng: "Nghiệp là ông chủ chi phối, điều khiển cả chuỗi Nghiệp-Duyên-Quả". Vậy, ai điều khiển Nghiệp? Nếu là người điều khiển nghiệp, người tạo nghiệp thì nguyên cớ nào để người tạo nghiệp đó?. Ngu tui thật sự không tìm thấy cái khởi nguồn
Vô minh là nguồn gốc sâu xa của nghiệp. Chính vì có vô minh nên có tham, sân, si. Nghiệp là những hành động, tạo tác từ thân khẩu ý xuất phát từ tham, sân, si. Còn vô minh là còn nghiệp. Nghiệp là thứ dẫn dắt chúng sanh đi vào luân hồi sanh tử.
Như câu truyện vừa kể ông X đốt nhà bà Y, có thể bắt nguồn từ những nguyên nhân sâu xa trong kiếp trước và ân oán của nhiều kiếp nữa. Tuy nhiên, nếu bắt ông X dừng lại thì liệu có làm trái với quy luật nhân quả không? Quả của bà Y hôm nay là nhà bị cháy, do Nhân của bà Y là giết con của ông X đời trước. Nếu bắt ông X dừng lại thì bà Y không bị tổn thất về nhà cửa. Sau đó, Bà Y phải trả giá bằng một tai nạn xe cộ trên đường, mà người đụng bà Y chết là anh Z. Anh Z vốn không có oán thù gì với bà Y cả. Vậy nguyên cớ nào để anh Z làm nghiệp duyên đó?
Không phải vậy.
Ông X và Bà Y ân oán với nhau từ nhiều kiếp, có thể xuất phát từ vô lượng kiếp trước, hoặc từ một nhân rất nhỏ, rồi ân oán dần dần. Và khởi điểm là từ vô minh. Có truy ra, cũng chẳng biết truy ra từ khi nào. Nhưng nói chung hiện nay, họ ân oán với nhau nên cứ gặp nhau thì đòi nợ trả nợ, khổ sở không cùng, cho đến vô tận kiếp sau, cho đến khi ân oán được hóa giải.
Nếu ông X dừng lại, thì cũng không trái luật nhân quả. Bởi vì ví dụ ông X kịp giác ngộ Phật Pháp trong đời này, ổng tu tập, ổng chuyển hóa, nên ông biết giữ gìn giới hạnh, không hành động sai quấy gây tổn hại cho người. Lúc đó, cứ cho là ông không thù oán với và Y nữa, tỏ ra bình thường và thậm chí thương xót cho bà. Thì chính vì sự tu tập này, ông đã chuyển hóa được mình, và kiếp sau không phải bị thọ oán thù với bà Y nữa, vậy thì rõ ràng nhờ sự tu tập này, ông có lợi chứ không phải có hại. Vì nếu kiếp này ổng báo thù, kiếp sau ông lại bị báo thù lại, xoay vần khổ sở. Vậy nên, nếu ổng tu tập mà chuyển hóa được, thì chính cái ân oán đó nhờ sự tu tập mà được hóa giải. Và mai sau, ổng không bị chi phối bởi ân oán này nữa.
Đó là về phần ông X, còn bà Y thì bả nếu không tu, thì chắc hẳn bà vẫn phải chịu một cái QUẢ nào đó tương xứng với cái NGHIỆP mà bả đã gây tạo, nhân quả là công bằng và do nghiệp điều khiển cho nên không bao giờ sai một li và rất hợp lí, không nhất thiết phải có tác nhân tác động gây thù oán. Ví dụ bà có thể tự bà sơ xuất gây nhà cháy, hoặc do bà bệnh tật đau đớn, hoặc sự cố chập điện gây cháy nổ ngoài ý muốn, hoặc bả đang nấu ăn bị nổ bình ga..v..v... rất nhiều quả tương xứng cho một nghiệp đã gây tạo mà không cần một đối tượng bên ngoài để thù oán. Nếu anh Z chưa từng ân oán với bà, thì sẽ chẳng có chuyện có một anh Z ở đâu xuất hiện, sẽ không có chuyện đó. Không có gì là ngẫu nhiên hết.
Chưa xong, kiếp thứ 2 của Bà Y là một cô gái M, còn anh Z là một cô gái N. Hai cô gái M, N cùng yêu một anh chàng P, nhưng P chỉ yêu N thôi!. Sau đó, M vì hận tình đã tạt xăng đốt chết N. Nhưng may mắn, cô chỉ bị hủy dung nhan. M tìm cách quyến rũ P. P và M đã đám cưới kết hôn, sanh được một cháu trai là Q và một cháu gái là T. Với dung nhan tàn tạ, N trở về sau 20 năm. N xin làm người giúp việc gia đình cho P và M. N tìm cách đầu độc Q và T chết. P mất con nên đau khổ và tự sát, còn M bị điên. Vậy, nguyên cớ P,Q,T phải chịu nghiệp quả đó?
Do phân tích phía trên là không cần sự tác động của anh Z nào hết, trừ khi họ có ân oán và phân tích một câu chuyện khác.
Có những thứ tuy không muốn cũng phải nhận, có những thứ tuy không muốn nhưng cũng làm. Vậy, phương pháp nào để tránh được nó?
Đã là chúng sanh, những việc không muốn cũng phải nhận, không muốn cũng phải làm, đó cũng do NGHIỆP chi phối. Đã do NGHIỆP chi phối thì không thể tránh tuyệt đối, họa chăng là có thể chuyển hóa nặng thành nhẹ, nhẹ thành không bằng cách tu tập. Tu tập thì chuyển hóa được nghiệp.
Lỡ đâu, vì vô tình ta đụng chết một người nào đó mà ta không quen biết, cũng không có oán hận . Cũng như chỉ vì cái đụng xe, mà anh Z và Bà Y hận thù truyền kiếp. Còn ông X đã chuyển gánh nặng ân oán cho những người khác, còn bản thân thì ung dung, tự tại tu hành. Giá như ông X từ bi một chút, ông chịu đốt nhà Bà Y thì chắc hẳn bà Y không bị anh Z đụng. Sau đó, hai người cũng không rơi vào chuyện thù hằn truyền kiếp như đã kể. Giải thích như vậy cũng không hợp lý và đúng với lời dạy của Đức Thế Tôn nhỉ?
Ví dụ này không cần xét đến, vì ví dụ trên không cần sự xuất hiện của anh Z.
ĐH Hư Danh hỏi dài thiệt đó.
Nói chung chúng ta luân hồi do nghiệp chi phối và dẫn dắt, và nguyên nhân sâu xa là từ vô minh. À, ĐH đừng hỏi vô minh từ đâu nha, cái này thì các ĐH đã bàn quá nhiều rồi. Do lỡ nêu ý kiến thì nói luôn, sợ bỏ ngỏ rồi ĐH chưa hiểu rõ ý Qn.
Ý Qn là vậy.
Mà ý ĐH Vô Đạo cũng có lý đó ĐH.