“Trong cửa nhà Phật có cầu ắt có ứng”

Kính mời các bạn tham gia ghi lại kinh nghiệm tu tập và những gì mắt thấy tai nghe về sự cảm ứng nhờ hành trì giáo lý Phật.
lucatyno
Bài viết: 1
Ngày: 23/11/14 17:26
Giới tính: Nam
Phật tử: Tại gia
Đến từ: Ta Bà

“Trong cửa nhà Phật có cầu ắt có ứng”

Bài viết chưa xem gửi bởi lucatyno »

“Trong cửa nhà Phật có cầu ắt có ứng”

Thế kỷ 21 là thời đại của tên lửa, của đồ ăn nhanh, của kinh tế toàn cầu, của thế giới phẳng. Thế nên mỗi cá nhân, tổ chức đều phải mướt mồ hôi để vươn lên trong vòng đua bão tố của cuộc đời. Trong cuộc đua khốc liệt đó người ta nương nhờ, tận dụng và tôn thờ khoa học hòng đáp ứng những nhu cầu vô hạn của bản thân. Có ai đó nói rằng tồn tại trong mỗi con người đều là một đứa trẻ, mà con nít thì thường yêu mến người cho chúng những viên kẹo ngon lành. Vì thế khoa học mới được ngợi ca khi nó mang đến cho nhân loại những tiện nghi tương tự như thần thông vậy.

Vài trăm năm trước nếu ai nói con người có thể bay vi vu trên mây sẽ bị cho là thần kinh. Ai tin rằng con người có thể giao tiếp qua khoảng cách cả ngàn cây số sẽ bị xem là “cõi trên mới xuống” . Còn việc trình chiếu hàng triệu cuốn sách, âm thanh, phim ảnh trong một cái Ipad mỏng tang sẽ bị coi là phép phù thủy trong truyện Bạch Tuyết. Khoa học đã đạt được những thành tựu “không tưởng” đó, và khoa học đã kiêu mạn. Những nhà nghiên cứu, lý luận luôn đặt ra những giả thiết, suy luận logic nhằm giải thích những vấn đề còn trong vòng bí ẩn. Họ thường phủ định, hoặc xem nhẹ, hoặc tìm cách giải thích các hiện tượng khác thường dưới chiếc kính lúp mang hiệu “khoa học”. Nhưng còn biết bao vấn đề tâm linh mà bàn tay khoa học chắc còn lâu lắm mới chạm tới được.

Xuyên suốt cuộc đời, chắc hẳn sẽ có những khoảnh khắc làm bạn phải thốt lên “Ồ, thật là lạ”. Đó là những khi bạn loay hoay tìm lời lý giải cho những hiện tượng khác thường, nhưng mãi mà không ra. Vì thế bạn ngờ vực và tiện tay thảy chúng vào một góc quên lãng của miền ký ức. Nếu bạn tin thì chắc chắn có, còn nếu bạn không tin thì nó vẫn sờ sờ ở đó, chẳng qua bạn bịt mắt che tai chưa muốn thấy nghe mà thôi.

Được sinh ra trong một gia đình theo đạo Phật nên khi nhỏ tôi được lập trình phải cúi lạy trước tôn tượng phật, bồ tát. Cũng như nhiều em bé khác, tôi vô thức làm theo những nghi lễ mình được dạy khi đến nơi chùa chiền. Khi đó tiếng kinh lời pháp dù có hay có đẹp tới đâu cũng đều dội ngược lại trước đôi tai xi măng cốt thép của tôi. Sau này khi trưởng thành, hiểu biết có khá hơn chút nên tôi mới vỡ ra rằng tâm linh luôn hiện hữu. Tuy làm về kỹ thuật và nghiên cứu khoa học nhưng tôi thấy rằng khoa học vẫn còn tụt lại phía sau tôn giáo và tâm linh một quãng xa lắm.

Vài năm trước tôi được nghe bà nội kể những câu chuyện về sự cầu nguyện và che chở tâm linh trong gia đình. Tôi đã kiểm tra độ xác thực của những mẫu chuyện này với những người thân khác và đối tượng liên quan. Vì thế, những gì tôi chia sẻ dưới đây, hy vọng một ngày nào đó khoa học sẽ có câu trả lời khách quan thoả đáng.


Hình ảnh

Vào những năm 1962-1963, tình hình chính trị ở Sài Gòn trở nên hết sức rối ren với đỉnh điểm là cuộc đảo chính tổng thống Ngô Đình Diệm. Vì ông nội tôi khi đó làm việc trong chính quyền nên gia đình được cấp một căn nhà trong khu cư xá Bắc Hải. Khi nội chiến nổ ra thì khu nhà trở thành nội bất xuất, ngoại bất nhập. Cổng trước cư xá có tốp lính canh chừng suốt ngày đêm không cho bất cứ ai ra vào, trong khi hàng rào cổng sau thì luôn khoá trái.

Tình hình chiến sự căng thẳng, hai phe đảo chính và thân tổng thống giao tranh ác liệt trên từng con phố. Ông nội tôi vốn là một viên chức trung hoà nên không theo phe nào. Cả nhà lúc đó trốn dưới tầng trệt, cuối ngày mới lên lầu kiểm tra thì thấy quần áo treo trong tủ thủng lỗ chỗ do đạn lạc của hai bên giao chiến bắn sang. Trụ lại thì khó có đường sống nên ông nội mới quyết định cho cả nhà đi lánh nạn ra khỏi khu trung tâm thành phố SG.

Tờ mờ sáng, cả nhà chen chúc trên chiếc xe Jeep của ông nội chuẩn bị cho chuyến thoát thân. Chiếc xe đỗ xịch ở cánh cổng sau khoá chặt của khu cư xá. Biết không thể tông sập cổng rào, ông nội tôi mới bước xuống xe, tiến tới sợi xích khoá cổng và đứng lặng một hồi. Ông khẩn thiết cầu Quán Thế Âm bồ tát cứu khổ giúp cho cả nhà được thoát nạn. Sau lời thỉnh nguyện, ông nội dùng tay không giật bung sợi xích sắt trước hơn chục con mắt kinh ngạc của các thành viên trong gia đình. Trong khi chiếc ổ khoá vẫn y nguyên thì sợi xích vừa dày vừa nặng lại bị ông nội bứt làm đôi. Ông mở cổng và lái xe chở gia đình đến nhà người bà con tạm lánh. Sau sự việc đó thì cả nhà tôi được bình an qua nạn binh biến. Ông nội tôi vốn sức khoẻ tốt nhưng chẳng phải lực sĩ, nên chắc chắn phải có sự trợ lực của bồ tát thì ông tôi mới xuất thần có được sức mạnh dị thường đến thế. Tôi thì không tin rằng các anh lính mắt kém đến nỗi dùng sợi xích rỉ sét hay kém chất lượng để khoá trái khu cư xá sĩ quan đâu.

Rồi đến những ngày sau giải phóng, cuộc sống nhà tôi, cũng như bao gia đình khác rất vất vả thiếu thốn. Ông nội tôi chuẩn bị ra trình diện học tập cải tạo trong sự lo lắng của gia đình. Nghe nói khi đó cải tạo đi nhiều về ít. Bà nội và cô út tôi ngày đêm tụng phẩm Phổ Môn cầu bồ tát gia hộ. Độ vài ngày sau bà nội tôi đi ra ngoài gặp được một vị thầy bói toán ngồi bên vệ đường. Nghe kể diện mạo ông râu tóc bạc trắng, nét mặt đỏ au xuất trần như bậc thánh nhân.

Ông hỏi bà nội tôi “Nhìn sắc mặt bà, chắc nhà có chuyện chi phải lo lắng dữ lắm”. Bà mới đuôi đầu thuật chuyện. Sau đó vị này viết cho bà nội tôi một tờ sớ, dặn đúng 12h khuya khai kinh Pháp Hoa và đọc sớ cầu chư phật, bồ tát gia hộ. Bà tôi y lời chuyên cần tụng niệm. Rồi ngày trình diện cũng đến, ông nội tôi may mắn cực kỳ khi được phân vào khu tập trung ở ngoại thành SG. Học tập một thời gian ông được trả về nhà do bị xuất huyết dạ dày. Trong khi đó những vị lính, sĩ quan chế độ cũ trình diện cùng đợt nhưng thiếu may mắn bị gửi đi cải tạo dài hạn tuốt những vùng xa xôi hẻo lánh, rừng thiêng nước độc, bệnh tật đói khổ trăm bề.

Những năm 80 bà nội cũng có lo cho bác và ba tôi đi ké tàu vượt biên mà không tốn một xu. Tới khuya hai người ra bến, chưa kịp lên tàu thì bị lùng bắt. Tàu nổ máy chạy trước để né làn đạn của CA trong khi ba và bác tôi lủi trốn vào khu nghĩa trang gần đó trong ánh đèn pin quét dọc ngang. Trải qua cuộc trốn chạy kinh hoàng cuối cùng hai người cũng mò được đường về đến nhà. Tin về chuyến tàu định mệnh đêm đó, khi ra tới biển gặp nạn hải tặc nên người người bỏ thân giữa đại dương. Ba mà lên được chuyến tàu đó thì chắc là không có tôi ngồi đây gõ những dòng này rồi.

Vài chục năm qua đi, ông nội tôi khi gần 90 tuổi thì bị chứng bệnh Zona. Bệnh này gây ra bởi một loại virus ăn vào dây thần kinh làm người bệnh đau đớn rên la thảm sầu. Những ngày cuối đời ông nội nằm mê man trong bệnh viện, gia đình có quen một vị sư tịnh độ nên nhờ thầy đến bên giường bệnh tụng kinh cầu an. Khi thầy vừa tụng xong bài chú Đại Bi thì ông nội đang bất tỉnh mê man bỗng bừng tỉnh dậy. Ông hoàn toàn tỉnh táo nhận ra mọi người, hỏi thăm sư thầy và còn đùa với những người cháu tới thăm. Chắc phước thọ chỉ tới đó nên sau khi thầy về, hôm sau ông nội tôi hôn mê trở lại và vài ngày sau thì qua đời. Về sau tôi đọc nhiều câu chuyện về uy lực của chú Đại Bi có thể làm cây khô sống lại, mới biết thực chẳng phải chuyện đùa.

Sự việc này gây ngạc nhiên lớn cho chính thầy và cả những vị lão thành trong ban hộ niệm của chùa. Sau này tôi hay thường lui tới chùa của chính sư thầy đã cầu an cho ông nội tôi khi đó. Nghe thầy xác nhận nên mới tin rằng đây là chuyện có thật chứ không phải do lúc bối rối mà người nhà tôi sáng tác ra. Cái duyên nó cũng khá ngộ nghĩnh rằng có nhiều chùa gần nhà mà tôi lại thích đi chùa của Thầy trụ trì dù nó xa nhà tôi hơn nửa tiếng.

Còn bà nội tôi lớn tuổi nên chỉ niệm Phật, niệm bồ tát mà cũng vượt qua được nhiều nạn khác. Bà đi bộ vấp ngã hơn 5 lần, đập tay xuống đường 2 lần bể chiếc vòng ngọc, bị 2 con chó Pitbull xổng chuồng cắn nhưng đều chỉ bị bầm, trầy xước ngoài da. Trong khi đó người già xương rất dễ gãy và khó liền nên nhiều cụ khác té ngã một lần là nằm một chỗ đến cuối đời. Đến nỗi ông bác sĩ khám cho bà nội tôi sau những lần ngã còn ngạc nhiên nói “Bà ráng niệm Phật nhiều vô, Phật độ cho bà rồi đó!”

Tôi lại thấy những ông bà cụ làm công quả tu tập ở chùa, ai nấy đều trên 70-80 tuổi mà minh mẫn và khoẻ mạnh dẻo dai đến lạ kì. Họ rất ít bệnh tật và đời sống kinh tế cũng rất thoải mái khi con cháu đều thành đạt. Những khi cuối tuần hoặc lễ lạt họ phải chuẩn bị nấu nướng từ 5h sáng tới 11h khuya mà vẫn làm đều đều, trong khi tôi sức thanh niên mà làm một buổi đã phải lắc đầu lè lưỡi. So sánh với những người U60 khác khổ sở với bệnh thấp khớp, đau lưng, mỡ máu, tiểu đường…tôi mới thấy công phu tu tập, cống hiến thầm lặng của họ được chư Phật, Bồ Tát gia hộ và bông hoa phước báo trổ rực rỡ như thế nào.


Những việc linh ứng, cứu khổ của bồ tát Quán thế âm thì dù cho năm dài tháng rộng cũng không thể kể hết. Tôi chỉ xin viết ra vài chuyện nho nhỏ đã ứng nghiệm với ông nội và gia đình tôi, để quý vị vững thêm lòng tin tưởng mà cố gắng tu tâm sửa tánh, một lòng hướng thiện giữa thời mạt pháp đảo điên này. Những sự nhiệm mầu đôi lúc bình dị và âm thầm đến nỗi chính ta không hay biết, nhưng tôi tin rằng nếu có tâm chí thiện chí thành thì Phật, bồ tát sẽ ngầm gia hộ giúp ta vượt qua những bế tắc khổ đau. Đã là một phật tử thì hãy tin dùng câu nói “Trong cửa nhà Phật có cầu ắt có ứng” làm hành trang cho bản thân vượt qua những sóng gió của một kiếp người.

Vô Quái Ngại


Trả lời

Đang trực tuyến

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào trực tuyến.22 khách