Phương Pháp Căn bản Ngồi Thiền

Mời các bạn thảo luận giáo lý và phương pháp hành trì Phật giáo Nam truyền.
Hình đại diện của người dùng
yen-phuong
Bài viết: 361
Ngày: 20/06/08 06:00
Giới tính: Nữ

Re: Phương Pháp Căn bản Ngồi Thiền

Bài viết chưa xem gửi bởi yen-phuong »

http://minhhanhdp.brinkster.net/DIEUPHA ... Bai_2.html

Danh và Sắc khi Hành Thiền
TT Giác Đẳng


Tôi:

Có rất nhiều vị thiền sư nhấn mạnh là khi một người bình thường bị nhức mỏi, bị tê chân hay hoặc vui hoặc buồn thì việc đầu tiên mà chúng ta làm là chúng ta đưa quan niệm về ngã "Tôi vui, tôi buồn, tôi hạnh phúc, tôi bực dọc" nếu qúi vị nghĩ cho kỹ chữ đau nhức nếu chỉ là đau nhức thôi thì lại mang một ý nghĩa khác, nhưng khi chúng ta đi vào đó ý niệm là "Tôi đau nhức" thì chữ "Tôi" đó lại làm cho vấn đề khác đi. Ví dụ như vầy là một tiếng nói khó nghe nếu chúng ta ghi nhận vấn đề đó là một sự việc đụng chạm giữa anh A và bà B thì không có gì hết, nhưng khi chúng ta nói là "Tôi bị đụng chạm" hay là "Tôi bị xúc phạm" chữ "Tôi" đó lại làm cho chúng ta có phản ứng khác.

Với một người không tu tập và không học Phật pháp thì những gì đụng tới thân và tâm của chúng ta thì thông thường nó gắng liền với cái tôi, và do gắng liền với cái tôi thì chúng ta có một phản ứng đặc biệt là mang đầy ngã tính. Một trong những việc làm của một vị thiền giả hay một người tu thiền phải làm là để phá vỡ đi ngã chấp là chúng ta phải nhìn thấy được hiện tượng đó là hiện tượng. Hiện tượng là hiện tượng có nghĩa là cái gì thuộc về thân nó là thân, cái gì thuộc về tâm thì nó là tâm. Tại sao chúng ta lại nói về sự phân chia thân tâm ra ở đây? khi mình đề cập đến tôi và ta nó là một khối, thì thưa qúi vị mình dễ có phản ứng với bất cứ việc gì. Ví dụ như bây giờ mỗi người chúng ta vào nghe pháp, thì mỗi người có một vị thế, một bối cảnh cá nhân, và một sự tham dự khác nhau, nhưng có những thứ gom chúng ta trở về thành một, ví dụ như mình nói rằng tất cả chúng ta là Phật tử, hay tất cả chúng ta là tông này phái kia, cái mà gom lại một khối đó thì thường thường sự lợi thì không biết lợi bao nhiêu nhưng một điều là chúng ta rất dễ bị đụng chạm, rất dễ bị phiền não, phiền não khi những thứ đó bị xúc phạm tới, chúng tôi lấy ví dụ là có một Phật tử A và một Phật tử B đang tham dự trong rơom này, hai Phật tử đó bất đồng ý kiến với nhau và hai vị có lời nói nặng nhẹ qua lại, nick A chỉ trích nick B và nếu chúng ta thấy nick A chỉ trích nick B tức là hiện tượng là nick A có sự đụng chạm với nick B thì không nói chi, nhưng nếu chúng ta thấy nick A thuộc về nhóm của chúng ta và nick B là người ngoại cuộc thì chúng ta phản ứng ngay lập tức là chúng ta trở nên bực bội là bởi vì không phải chỉ có nick B bị xúc phạm mà toàn thể chúng ta bị xúc phạm.


Thân và Tâm:

Trong truyền thống tu tập thiền quán chúng ta phải nhìn thấy được bản chất của hiện tượng, dầu là hiện tượng thuộc vật chất hay hiện tượng không phải vật chất, và để thấy được bản chất của hiện tượng đó thì chúng ta phải biết phân tích, phải biết chia chẻ ra, và cái "vỏ trứng đầu tiên" hay một "vỏ hạt dẻ đầu tiên" mà chúng ta phải tách ra là chúng ta thấy được sự khác biệt giữa thân và tâm. Ví dụ mỗi khi ngón chân của chúng ta bị đau hay bị tê thì đầu tiên chúng ta phản ứng liền lập tức là thay đổi tư thế để làm cho chúng không bị tê, tại vì sự tê đó chỉ là một chuyện mà bên cạnh đó còn có một thứ khác là "Làm tôi bị tê", tôi bị tê đó tự nhiên đưa ra vấn đề là "Tôi phải giải quyết tại vì tôi bị tê chân", thì bây giờ một lúc nào đó hành giả có thể để cho sự tê của chân là một hiện tượng cũng như vô số hiện tượng khác xảy ra trong thân của chúng ta, chúng ta chỉ nhìn nhưng không phản ứng.

Thì trước nhất chúng ta biết phân biệt cái nào thuộc về thân và cái nào thuộc về tâm. Thân vốn thuộc về vật chất và thân chịu những ảnh hưởng về vật chất, thí dụ như nóng và lạnh, êm ái hay không êm ái, tất cả những điều đó thuộc về hiện tượng của vật chất. Khi chúng ta phân biệt được cái gì thuộc về thân cái gì thuộc về tâm thì chúng ta thấy mọi vấn đề thuộc về hiện tượng, tức là nó như vậy thì chuyện đó phải như vậy chứ nó không hẳn là có việc gì mà chúng ta phải làm cho nghiêm trọng là nó phải đi theo một cách thế riêng. Mình phải giỏi mình phải hay mình phải ngồi thiền lâu - không phải như vậy - mà chúng ta chỉ thấy rằng thân vốn thuộc về xương, về máu, về thịt, do vậy khi ngồi lúc lâu máu không chảy tuần hoàn đều đặng thì tự nhiên phát sanh ra hiện tượng tê cứng khó chịu, thì hiện tượng khó chịu đó hoàn toàn là hiện tượng về thân, không nhất thiết là chúng ta phải nhìn là "Tôi bị tê" hay "Tôi bị nhức" hay là Tôi phải thế này" hay "Tôi phải có thế kia". Sự phân biệt giữa thân và tâm là một mảng vỡ đầu tiên, là một vết tách ra đầu tiên giống như qúi vị tách trái sầu riêng hay là qúi vị đập hạt điều chẳng hạn, chúng ta làm sao tách vỏ cứng để lấy hạt bên trong.

Thì để nhận định sự khác biệt giữa thân và tâm đôi lúc chúng ta không thấy được, ví dụ một trạng thái nhức hay tê của chân khi chúng ta ngồi thiền thì cái nhức và tê đó chúng ta không biết là cái nào thuộc về thân và cái nào thuộc về tâm, tại vì thân khi mình ngủ mà không có tri giác thì nó tê là tê chuyện của nó, nhưng bây giờ mình thức thành ra mình biết được nó tê nhức thành ra tê nhức đó có mặt.


Phản Ứng và Cảm Thọ:

Nhưng chính thật với một người hành thiền lâu ngày sống với thân tâm thì hiểu rằng thân có hiện tượng của nó, và bên cạnh hiện tượng của nó thì tâm có làm hai hiện tượng để cho chúng ta biết rằng có sự có mặt của tâm: Thứ nhất là hiện tượng phản ứng đối với sự việc xảy ra. Thứ hai là cảm thọ, cảm thọ tức là bây giờ chân bị nhức thì làm cho tâm khó chịu, tâm không ngồi thiền được, tâm không theo dõi hơi thở được đó là chúng ta gọi là cảm thọ. Nhưng khi đau nhức như vậy thì chúng ta có phản ứng, phản ứng là gì, phản ứng là muốn thay đổi oai nghi, thay đổi tư thế, thì phản ứng đó thuộc về tâm. Chúng ta phải thấy chuyện phản ứng và hiện tượng là hai chuyện khác nhau.

Giống như qúi vị có con đi gây gỗ với hàng xóm đó là chuyện nhức đầu, là một việc, nhưng thái độ phản ứng của cha mẹ khi biết được chuyện đó là một chuyện khác, không phải lúc nào con gây lộn hàng xóm thì mình phải nổi đoá lên, không phải như vậy, thái độ phản ứng của cha mẹ dựa vào sự giáo dục và trình độ, dựa vào tư cách của cha mẹ nữa, thành ra phải phân biệt là sự việc mà con gây gỗ hàng xóm, chuyện con cái là con cái mà chuyện phản ứng của cha mẹ là phản ứng của cha mẹ.

Thì bấy giờ một hành giả khi niệm về thân tâm thì phải hiểu rằng bên cạnh hiện tượng của thân còn có phản ứng của tâm. Hiện tượng của thân là chuyện đau nhức, và phản ứng của tâm thì có khi một vị thiền sư hay một vị ngồi thiền lâu họ cũng nghe tiếng động, họ nghe tiếng ồn ào của xe cộ, mà một người mới ngồi thiền cũng nghe tiếng ồn ào của xe cộ thì âm thanh đập vào lỗ tai là hiện tượng về vật chất, một vị thiền sư và một thiền sinh cả hai hiện tượng về vật chất đều giống nhau tức là âm thanh của tiếng xe hơi xe gắn máy đập chát chúa vào trong tai, nhưng phản ứng của một vị ngồi thiền lâu và phản ứng của vị mới ngồi thiền thì hai phản ứng đó khác nhau hoàn toàn. Một vị mới ngồi thiền thì cảm thấy bực bội nghĩ rằng mình ngồi thiền không biết tại sao người ta làm ồn quá hay hôm nay không biết ai rồ máy xe lớn quá hay hoặc giả mình lựa không đúng chỗ mình bực bội. Nhưng một vị có kinh nghiệm tu tập lâu thì tiếng ồn ào đến thì chỉ ghi nhận tiếng ồn ào đến và khi tiếng ồn ào không còn nữa thì vị đó trở về với đề mục hơi thở của mình, không còn để cho tâm phải biết vướng bận về cái vừa xảy ra, và cái vừa biến mất, cái gì nó đi thì để cho nó đi. Thì qúi vị thấy ở tại đây là hiện tượng và phản ứng của hiện tượng thông thường một người bình thường không phân biệt được, nhưng chúng ta tu tập thiền định lâu thì chúng ta sẽ thấy rằng hiện tượng là một lẽ mà phản ứng của hiện tượng là một lẽ. Hiện tượng ở đây là khi chúng ta nói đến sắc, và khi nói đến phản ứng của hiện tượng thì chúng ta nói đến tâm.

Có một điều nữa chúng ta cũng nói về danh sắc đó là ý muốn và những gì xảy ra theo ý muốn. Chúng tôi lấy ví dụ với một hành giả đang đi kinh hành, bước đi, nhấc chân lên, bước tới, đặt chân xuống, mà các vị thiền sư thường dùng gọi là dở, bước, đạp, thì theo dõi từng bước chân như vậy là chánh niệm về hiện tượng của thực, hiện tượng di động của bàn chân, nhưng khi vị đó đi cuối con đường kinh hành vị ấy có ý nghĩ rằng mình dừng lại thì nếu một vị phân biệt danh sắc thì vị đó sẽ ghi nhận được ý muốn dừng lại, thì ý muốn dừng lại thuộc về danh và sự dừng lại không bước nữa nó thuộc về sắc, ý muốn xoay người trở lại thuộc về danh, sự xoay người trở lại theo ý muốn đó là sắc. Dần dà một hành giả tu tập phân biệt được danh sắc thì việc này sẽ phân biệt được ý muốn và những gì thể hiện bởi ý muốn đó, hoặc những gì xảy ra và phản ứng với những gì xảy ra. Thì thưa qúi vị, đây là một điểm rất là tế nhị, nó tế nhị lắm khi một người hành thiền có thể nhận chân ra được và có thể thấy được hiện tượng của danh và sắc, thì lâu ngày khi một hành giả thật sự là có trình độ hay trưởng thành ở trong thiền quán thì vị đó mới thấy rằng không nhất thiết là đối với tất cả hiện tượng đều có chung một phản ứng - đây là điểm quan trọng - ví dụ như hồi nhỏ tới lớn chúng ta được dạy rằng hễ ai ăn hiếp mình thì mình phải chống trả lại, nhưng khi mình lớn khôn lên rồi thì mình hiểu rằng không phải sự ăn hiếp nào cũng cần chỉ có một thái độ duy nhất mà thôi đó là sự chống trả lại, mà chúng ta còn có nhiều sự lựa chọn khác, có đôi khi chuyện không đáng như người ta chơi xấu mình, hay người ta đối xử với mình không tốt, mình chỉ yên lặng bỏ đi để không phiền não nữa, thì cũng là một thái độ khôn ngoan chứ không phải là sự không khôn ngoan. Và có nhiều khi mình hiểu rằng sự ăn thua đủ với tính toán hơn thiệt từng chút có nhiều khi thấy là hay nhưng thật sự không hẳn là hay, thành ra qúi vị thấy một điều như vậy là khi một người có thể phân biệt được hiện tượng và sự phải ứng hiện tượng cũng như ý muốn và sự thể hiện của ý muốn đó thì người ta mới phá vỡ được những mô thức căn bản, những mô thức cố hữu, tức là cách thế mà luôn luôn phải là như vậy, chúng ta thường phản ứng theo một cách thế nhất định, cách thế này vốn do sự giáo dục do thói quen của mình, và muôn đời chúng ta không thay đổi được. Ví dụ như chúng ta không quen bị người ta nói nặng, một ngày nào đó mà có người nói nặng chúng ta thì chúng ta đâm ra khổ sở, và bởi vì sao vậy? Bởi vì khổ sở là một thái độ duy nhất của chúng ta cho rằng hợp tình hợp lý nhất khi người ta nói nặng mình. Nhưng trên thực tế thì lời nói nặng của người khác không nhất thiết là mình phải khổ sở vì mình còn có nhiều sự lựa chọn khác.

Chúng tôi lấy một ví dụ cổ điển mà Ngài Ajahn Chah thường đề cập ví dụ của mặt hồ cuốn "A still forest pool - Mặt Hồ Tĩnh Lặng", Ngài lấy ví dụ ở trong rừng sâu có một hồ nước, mặt hồ nước bình thường thì rất phẳng lặng rất yên tịnh, nhưng khi những con vật đến uống nước làm quấy trộn mặt hồ, nhưng khi nó uống nước xong thì nó ra đi, thì bởi vì mặt hồ không có phản ứng, không tức tối, không bực dọc không có niềm hiềm hận và không để lại cái gì trong lòng, do vậy mặt hồ được trả về ngay lập tức với sự yên tĩnh liền trong vài giây thôi, tại sao mặt hồ trở lại yên tĩnh trong vòng vài giây, tại vì nó không có một cái gì để nó cố gắng nắm víu lại, sự việc xáo trộn khuấy động là do những con vật đến làm cho nó xáo trộn. Bây giờ tưởng tượng tâm của chúng ta là một mặt hồ chẳng hạn, như sáng nay chúng ta vào trong rơom bỗng nhiên có một người nào vào đây nói một vài câu nặng nề hay chửi bới chúng ta, khi họ nói nặng nề chửi bới rồi thì họ sẽ ra đi, chúng ta có mặt hai ba tiếng đồng hồ, không nhiều hơn nữa, nhưng sau hai ba tiếng đó cái gì còn giữ lại trong lòng của chúng ta? nếu chúng ta đem chuyện đó để mà nhai đi nhai lại để bực dọc thì tâm của chúng ta không giống như mặt hồ, là tại vì sao? Tại vì chúng ta còn tiếp tục phản ứng với một hiện tượng đã qua rồi. Rất nhiều hiện tượng ở trong đời sống của chúng ta nó chỉ chợt đến chợt đi nhưng chúng ta thì thường cố gắng để hoài niệm, cố gắng để tưởng tiếc, cố gắng để bực dọc những gì dĩ vãng, bực dọc với quá khứ, mà sự bực dọc những dĩ vãng, bực dọc những chuyện đã qua hầu hết là không cần thiết.

Có vị nào nhớ trong cổ học tinh hoa chúng ta có một câu chuyện một người nằm mơ, ở trong giấc mơ này thấy mình bị sỉ nhục, ở trong giấc mơ nhìn thấy một người bước vào trong nhà kêu tên của mình và nhổ nước bọt vào trong mặt mình và sau đó ra đi, thì khi vị này thức dậy bực mình vô cùng, ở trong đời mình chưa có ai sỉ nhục mình như vậy, rồi sau đó vị này đã khổ sở nhiều ngày nhiều tháng. Cái gì ở trong mộng trong cơn chiêm bao thì chắc chắn không phải là người thật, và đã không là người thật thì mình biết giận ai biết phiền ai và biết trả thù ai bây giờ, nếu biết có ông A bà B nào đó hiện hữu trong cuộc đời này mà nhổ nước bọt vào mặt mình, sỉ vả xúc phạm tới mình thì mình nên hận thù, nhưng ở đây tức một người mà không tức được thì thật sự khổ sở lắm thưa qúi vị, chúng ta đã có rất nhiều khổ sở trong cuộc đời vì một lý do đơn giản là chúng ta nắm víu lại cái mà đáng lẽ cần cho nó qua đi.

Một năm sắp qua, còn mươi ngày nữa là chúng ta hết năm 2007, suốt một năm dài đó có lắm chuyện vui, nhiều chuyện buồn, hết chuyện này tới chuyện kia mà chúng ta nghĩ rất quan trọng để chúng ta giữ lại lưu lại trong lòng, nhưng với một người hành thiền thì sự nắm víu còn lại liệu rằng có cho chúng ta được những gì hay không, hay chỉ là một sự hoài niệm hay chỉ là một sự tưởng tiếc. Hoặc giả chúng ta đang bực bội với một cái bóng, bực bội với một người trong chiêm bao, bực bội với một điều mà chúng ta không sửa được, nó đã như vậy thì nó phải như vậy thôi. Chúng tôi lấy ví dụ là hai tuần lễ trước chúng tôi đi Ấn Độ với TT Tuệ Siêu thì gặp một người Ấn Độ nào đó rồi họ làm phiền phức cho mình, bây giờ chúng tôi ngồi nghĩ bực bội, nhưng rồi sự bực bội đó có lợi cho chúng ta không? Nó không có lợi gì hết, tại vì như thế này, chuyện đó là chuyện đã rồi, chuyện đó đã thuộc về dĩ vãng và chuyện đó là chuyện đã qua cho dù chúng ta có muốn làm gì đi nữa thì nó cũng vậy.


Ý Muốn:

Thành ra khi chúng ta phân biệt sự khác biệt giữa danh và sắc thì việc đầu tiên là chúng ta thấy được sự khác biệt giữa hiện tượng và phản ứng với hiện tượng, hay là ý muốn và sự thể hiện của ý muốn. Thông thường thì hiện tượng mà chúng ta thường nhận biết đó là hiện tượng về những gì mình thấy, mình nghe, mình ngửi, mình nếm, mình đụng, tức là thuộc về ngũ quan nhiều hơn, và những hiện tượng đó chợt đến chợt đi nó thuộc về sắc. Chúng tôi lấy ví dụ, những gì mình thấy, nghe, ngửi, nếm, đụng, thuộc về sắc, nhưng phản ứng của chúng ta với những điều đó thì thông thường lạ lắm, có nhiều người bị đau chân một chút là phải đổi chân vì không thể ngồi thiền được, qúi vị có tin là khi mình ngồi thiền thí dụ mình ngồi một giờ thì đến khoảng chừng 20 cho đến 30 phút thì tê chân, nhưng nếu qúi vị lì một chút xíu, qúi vị kệ nó, qúi vị trở về với hơi thở để tiếp tục thì trong vòng khoảng mươi phút sau thì cái tê nhức đó không còn lớn chuyện nữa. Có lẽ là qúi vị không tin điều này tại qúi vị nghĩ rằng vị đau nhức đến mức độ không chịu nổi phải đứng dạy, phải bỏ đi, chứ không thể nào chịu nổi nữa. Khi qúi vị ngồi thiền qúi vị sẽ thấy nếu vị nào làm lì với sự đau nhức một vài lần thì khoảng chừng 40 phút sau khi qúi vị ngồi thiền thì chuyện tê nhức không còn lớn chuyện nữa mà nó sẽ trả lại cho qúi vị trạng thái rất là bình thản đối với tê nhức của chân. Giống như là qúi vị ở nhà có con nhỏ nếu nó đòi cái gì mà cha mẹ cũng chìu thì lâu ngày nó cứ đòi hoài, nhưng nếu cha mẹ không chìu nó thì nó sẽ biết thích nghi. Thì tương tựa như vậy thân của chúng ta khi ngồi thiền mà mỗi lần bị tê một chút, nhức một chút phải thay đổi oai nghi cho dễ chịu thì trong cuộc đời của chúng ta trở lên nhu nhược, lẫn tránh những khó chịu để đi tìm những dễ chịu, và một khi mình không lẫn tránh được nó nữa thì khổ vô cùng khổ vô tận tại vì mình không tiếp tục né tránh phiền não.

Trong cuộc đời của một thiền sinh một lần nào đó là cứ làm giống như một đứa nhỏ đòi không được khóc lóc, qúi vị lại lăn xăng phải tìm cái này tìm cái kia vỗ về, qúi vị cứ làm mặt lạnh thản nhiên thì từ từ nó sẽ thay đổi, đó là cách tốt để chúng ta hiểu được khi phản ứng hiện tượng là hai sự kiện khác nhau, chúng ta thường ghép chung lại và khi chúng ta ghép chung lại cho nó trở thành một định luật cố hữu là nó phải như vậy không thể làm gì khác hơn, thật sự không cần thiết phải như vậy. Ví dụ như có những chuyện người ta nói phần gì làm mình mắc cở, có những chuyện người ta nói mình thì mình giận, có những chuyện người ta nói thì mình vui, bây giờ mình xem là không nhất thiết người ta khen mình là để cho mình vui, không nhất thiết người ta chửi mình để cho mình giận, như trong lúc người ta nói lời thầm kín làm chúng ta mắc cở, chúng ta đi theo cách thế nhất định là bây giờ chúng ta cứ thản nhiên qúi vị sẽ thấy nó khác đi. Thì ở đây là một sự trở thành một định luật cố hữu là phải như vậy không thể khác hơn.

Chúng ta theo một cách thế nhất định, bây giờ cứ để thản nhiên mình sẽ thấy nó khác đi thì đó là một sự phá vỡ đầu tiên về các ảo giác đối với "Tôi" với "Ta" bằng cách phân biệt danh sắc. Hồi nãy chúng tôi nói rằng ý muốn và sự thể hiện luôn luôn là một sự gắng liền giữa thân và tâm.

Ví dụ như khi một hành giả khát nước thì vị hành giả cần có sự tỉnh táo để thấy rằng có một ý muốn sanh khởi, ý muốn đó là muốn rời chỗ ngồi để đi tìm nước uống, ý muốn đó phải được ghi nhận.

Hay là đang đi mà muốn dừng lại thì vị đó phải thấy được ý muốn dừng lại, ý muốn trước khi mình dừng lại hay dừng lại, mà trước khi đi phải thấy được ý muốn đi, trước khi mình cất bước.

Ý muốn và sự thể hiện ý muốn đó cũng cho chúng ta thấy được căn bản giữa danh và sắc.

Thì thưa qúi vị một số các vị thiền sư mà trong đó có Ngài Mahasi Sayadaw, Ngài là vị Tam Tạng Pháp Sư và Ngài chuyên chú trọng về A Tỳ Đàm và nhiều vị thiền sư Miến Điện khác mà chúng tôi biết ở Thái Lan thì có bà Ajahn Naeb một vị thiền sư đồng thời với HT Tịnh Sự tức là vị đồng song có thể nói rằng là những vị rất giỏi về A Tỳ Đàm và dạy thiền, thì những vị này rất chú trọng về sự phân biệt giữa danh và sắc. Tại sao cần có phân biệt giữa danh và sắc như vậy? là bởi vì chính sự thông diệt này giúp cho hành giả tách rời được ảo giác về "Tôi" về "Ta" và do tách rời khỏi ảo giác "Tôi" và "Ta" thì thưa qúi vị, người ta sẽ cảm thấy mình có nhiều sự lựa chọn hơn cảm thấy mình không nhất thiết phải đi theo một khuôn mẫu một cách thế nhất định, một quan niệm khư khư trong cuộc đời của mình, giống như hồi nãy chúng tôi nói là không phải lúc nào người ta khen mình cũng để cho mình vui, và không phải lúc nào chỉ trích mình để cho mình khổ, có lúc nên hiểu chuyện là người ta khen mình là một lẽ, nhưng chuyện đó có đáng để mình suy nghĩ hay không, có đáng để quan tâm hay không thì đó là một chuyện khác, không nhất thiết, nhưng mình cảm thấy trong lòng mình ấm áp, mình cảm thấy người ta đưa mình lên mây rồi mình cảm thấy vui không phải như vậy.

Thì thưa qúi vị nói chung là khả năng để phân biệt được danh sắc, đó là hiện tượng của các giác quan, của thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác, xúc giác, là phản ứng những hiện tượng đó. Đó là sự phân biệt về danh sắc hay hoặc giả là ý muốn làm cái này, ý muốn làm cái kia, cái ý muốn đó là tâm và sự thể hiện của ý muốn thường qua thân. Thì thưa qúi vị cái này và cái kia nói cho cùng nó là những hiện tượng gắn liền với nhau bởi vì chúng ta cho là nó phải gắn liền với nhau, nhưng có nhiều lúc không nhất thiết phải gắn liền với nhau, chúng ta cứ rất là bình thản rất là thư thái để nhìn mọi sự vật và dần dà chúng ta sẽ chẻ được ra bức tường, chúng ta sẽ tách ra khỏi vỏ trứng, để thử nhìn mọi sự vật một cách khách quan và sáng sủa hơn đó là sự việc mà chúng ta nói về thân và tâm của mình./.


Ví như nước trong đại dương chỉ có một vị, đó là vị mặn, pháp và luật của Như Lai cũng thế, chỉ có một vị, đó là vị giải thoát (vimuttirasa)” Lời Đức Thế Tôn (c.566 BC - c.480 BC)
"Diễn đàn tuy ảo, nhưng nghiệp quả có thật ."
"Chỉ có người giác ngộ và kẻ chưa giác ngộ." (Tông Phái Phật Giáo - Nội Quy Chuyên Mục)
Asoka
Bài viết: 44
Ngày: 25/08/09 08:13
Giới tính: Nữ

Re: Phương Pháp Căn bản Ngồi Thiền

Bài viết chưa xem gửi bởi Asoka »

batnha đã viết:cám ơn bài viết của Chanhientam và Zelda. i'm guessing you both are not from vn. where do you guys buy your bồ đoàn ? batnha tìm hoài mà không biết kiếm đâu ra.
theo ý mình thì ngồi không có bồ đòan cũng được bạn à, nên tập
ngồi không có bồ đoàn, sau này đi đâu cũng dễ, cứ tưởng tượng ngồi thiền là tập buông bỏ mà đi đâu cũng khệ nệ ôm theo cái bồ đoàn mới ngồi được thì...mất hết hình ảnh thiền sư :D Theo mình biết thì bồ đoàn là do mấy vị Tổ Trung Hoa sau này mới chế ra chứ thời Đức Phật đâu có ai ngồi vậy. Bạn chỉ cần kiếm cái gì êm êm lót lên như cái tọa cụ là được rồi, không thì ngồi trên tấm chiếu cũng ok tuốt. Nhưng ngồi không bồ đòan có nhược điểm là lưng hay bị còng nên phải thường xuyên để ý dựng cột sống cho nó thẳng lên lại. Chúc bạn ngồi thiền vui vẻ ;)


một ngày đã hết
mạng cũng giảm dần
như cá cạn nước
thử hỏi vui gì?
hlich
Bài viết: 1217
Ngày: 09/12/08 14:16
Giới tính: Nam

Re: Phương Pháp Căn bản Ngồi Thiền

Bài viết chưa xem gửi bởi hlich »

tangbong
tọa cụ của mình gọn, nhẹ, và chế rất nhanh chóng - một miếng styrofoam dầy cỡ 4cm, khổ to cỡ cuốn sách, quấn bởi một cái quần dài cũ
:D


Trả lời

Đang trực tuyến

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào trực tuyến.26 khách