Thiền sư: Bạn có hay biết được tâm chánh niệm không? Bạn có luôn nhận biết được chánh niệm đang có mặt hay không?
Thiền sinh: Có ạ. Nhưng con phải cố ý kiểm tra xem thì mới biết được nó đang có mặt hay không?
Thiền sư: Tốt, trước hết hãy kiểm tra xem chánh niệm có ổn định hay không. Xem bạn có luôn chánh niệm và sống trong hiện tại hay không. Khi thấy rằng chánh niệm đang có mặt, hãy cố gắng nhận biết cái tâm đang biết mình chánh niệm đó. Rồi cố gắng nhìn xem mình có thấy được thái độ của mình trong sự chánh niệm đó không.
Thiền sinh: Vâng ạ. Bây giờ thì con cảm thấy như là chánh niệm đang nhìn mình qua một cái kính hiển vi vậy ạ.
Thiền sư: Chánh niệm của bạn hay biết nhiều đến đâu? Nó chỉ biết mỗi các cảm giác trên thân, hay còn nhận biết cả các suy nghĩ và cảm xúc nữa?
Thiền sinh: Nếu chánh niệm của con mạnh, nó như là có được cái nhìn toàn cảnh vậy.
Thiền sư: Khi chánh niệm được các cảm giác trên thân, các suy nghĩ và cảm xúc và các hoạt động của tâm thức, bạn có thấy được cách chúng liên hệ và tác động lẫn nhau ra sao không? Khi tâm suy nghĩ điều gì đó, nó gây ảnh hưởng ra sao tới các cảm xúc và cảm giác trên thân? Khi có một cảm giác nào đó trên thân, nó gây ra sự thay đổi hay ảnh hưởng thế nào đến các cảm xúc và suy nghĩ?
Mỗi khi tự hỏi mình các câu hỏi như vậy là tâm bạn đang đưa trí tuệ vào trong tình huống mình đang quan sát. Bạn không cần phải tìm ra câu trả lời; chỉ đơn giản đặt các câu hỏi sẽ làm đánh thức trí tuệ trong bạn. Bạn đang cài đặt một phần mềm mới
(cho tâm của mình), có thể nói như vậy. Bạn có nhận thấy có sự khác biệt trong trạng thái tâm của mình khi có chánh niệm và khi thất niệm hay không?
Thiền sinh: Có ạ.
Thiền sư: Điều quan trọng là bạn phải tự nhận ra những điều này trong chính bản thân mình. Tự mình nhận rõ những sự khác biệt này sẽ giúp bạn nhận ra và trân trọng giá trị của chánh niệm. Khi bạn biết trân quý giá trị của chánh niệm, dần dần bạn cũng sẽ biết trân trọng giá trị của hiểu biết và trí tuệ. Phải cần thấy rõ chánh niệm đã làm cuộc sống của bạn thay đổi như thế nào, cần trân trọng những lợi ích thu được từ chánh niệm. Khi đã hiểu được những điều đó, bạn sẽ thực hành hết mình.
Thiền sinh: Con thấy hình như khi con quan sát tâm chánh niệm, thì kết quả là tâm trở nên sáng suốt. Rồi chính tâm sáng suốt đó lại trở thành đề mục để con quan sát tiếp. Con nghĩ đó là lý do tại sao con thường gặp khó khăn khi phân biệt giữa tâm quan sát và sự sáng suốt của tâm.
Thiền sư: Đúng vậy, sự sáng suốt của tâm và bản thân việc thực hành chánh niệm là hai cái khác nhau.
Thiền sinh: Con thấy có hai kinh nghiệm khác nhau trong quá trình quan sát. Một là cảm thấy có khoảng cách giữa tâm quan sát và đề mục; hai là hình như không có khoảng cách mà chỉ có mỗi một tâm quan sát những gì đang có mặt.
Thiền sư: Đó chỉ hai mặt của cùng một kinh nghiệm. Trường hợp thứ nhất bạn nhận ra sự khác biệt căn bản về bản chất giữa đối tượng quan sát và tâm quan sát. Bởi vì chúng hoạt động theo các cách khác nhau nên bạn mới nhận ra sự khác nhau đó. Trường hợp thứ hai bạn rằng trong thực tế hai chức năng khác nhau này lại cũng diễn ra đồng thời. Kinh nghiệm thứ hai này thì tự nhiên hơn. Ở trường hợp thứ nhất, khi bạn thấy sự chia tách giữa tâm quan sát và đối tượng quan sát, tâm vẫn còn một chút khái niệm hóa kinh nghiệm
(10).
Thiền sinh: Dạ, thật chí lý. Con nhận thấy trường hợp thứ hai chỉ xảy ra khi tâm đã tĩnh lặng và quân bình. Khi tâm đã tĩnh lặng thì tốt nhất phải làm gì?
Thiền sư: Đừng cố gắng nhìn sự tĩnh lặng mà hãy nhìn cái tâm đang hay biết.
Thiền sinh: Tâm mình thường có xu hướng dính mắc và có phần vướng chấp vào sự tĩnh lặng.
Thiền sư: Khi điều ấy xảy ra thì bạn không còn hành thiền nữa. Bạn chỉ đang thưởng thức trạng thái tâm tĩnh lặng.
- Sự chú ý cần đặt trên tâm chánh niệm chứ không phải trên đối tượng đang quan sát.
Bạn cần kiểm tra xem có sự chánh niệm, hay biết những gì đang diễn ra hay không - và cũng quan trọng không kém là có chánh kiến hay không
(11).
Thiền sinh: Bạch thầy, ai hay cái gì đang hay biết tất cả những kinh nghiệm của con; cái nhìn, cái nghe...? Con có cảm thưởng là có một cái gì đó tiếp thu tất cả những cái ấy, một cái gì đó biết những cái gì đang diễn ra. Có đúng vậy không ạ?
Thiền sư: Thế à? Bạn nghĩ nó là ai? Bạn biết mình có chánh niệm và chánh niệm đó đang hay biết những gì đang diễn ra đúng không?
Thiền sinh: Con không biết. Khi nhìn hay cảm nhận mọi thứ, con cảm thấy có một cảm giác về tự ngã (cái tôi). Nó chỉ là một phần của kinh nghiệm, từ khoảnh khắc này đến khoảnh khắc kế tiếp.
Thiền sư: OK, vậy là tốt.
Thiền sinh: Như vậy là có một nơi để nhìn phải không ạ? Chánh niệm cũng có chỗ trú chứ ạ?
Thiền sư: Nó đã được thấy, bạn không cần phải cố ý làm bất cứ điều gì. Nếu bạn cố ý làm gì, trạng thái tâm đó sẽ mất ngay. Chánh niệm là một trong nhiều tâm sở hay chức năng của tâm. Chỉ cần tiếp tục quan sát các hoạt động của tâm, hiểu biết của bạn về những tiến trình đó sẽ ngày càng tăng trưởng.
Thiền sinh: Thỉnh thoảng có có được một trạng thái chánh niệm rất thuần mỹ, rất sáng tỏ. Khi điều dó xảy ra, các đề mục (các đối tượng quan sát)(12) khác lùi lại phụng nền phía sau. Tâm quan sát hơi bối rối không biết nên quan sát trạng thái sáng suốt ấy hay chỉ thả mình nghỉ ngơi trong đó, hay là chú ý quan sát đề mục.
Thiền sư: Điều quan trọng nhất cần làm lúc đó là tiếp tục nhận biết tâm quan sát và biết rằng mọi thứ còn lại vẫn đang ở đó cùng với nó - dù là ở phụng nền phía sau hay không.
Thiền sinh: Dường như không có cái gì diễn ra cả, chỉ có kinh nghiệm thuần mỹ.
Thiền sư: Thế thôi, chỉ cần hay biết điều đó. Nó đang diễn ra với ai? Kinh nghiệm thuần mỹ đó là gì?
Thiền sinh: Chủ yếu là hay biết các cảm giác trên thân và sau đó các suy nghĩ đến...
Thiền sư: Bạn có thể tiếp tục nhận biết rằng mọi thứ đang diễn ra và tất cả điều đó đang được tâm hay biết. Chúng đến thành dòng liên tục hay đến thành từng đợt?
Thiền sinh: Chúng luôn có mặt ở đấy và liên tục thay đổi.
Thiền sư: OK, bận có thể thấy được phần nào trong kinh nghiệm của mình là thuộc thân, phần nào thuộc tâm không?
Thiền sinh: Hình như tất cả chúng đều thuộc thân, phần tâm chỉ là sự sáng suốt, rõ ràng đó thôi ạ.
Thiền sư: Và sự quan sát nữa?!
Thiền sinh: À, vâng, nhưng nó là sự hay biết hơn là quan sát. Cái con gọi là tâm quan sát là cái thằng nhỏ đang ở đó đánh giá, quan sát và ra quyết định, còn sự sáng suốt rộng lớn của tâm chỉ thấy tất cả những điều đó.
Thiền sư: À, ra thế! Cái bạn gọi là tâm quan sát thì tôi gọi là các hoạt động của tâm (sinh hoạt của tâm), và cái bạn gọi là tâm sáng suốt thì tôi gọi là tâm quan sát.
Thiền sinh: OK, tâm quan sát không làm việc gì cả, chỉ mỗi quan sát thôi phải không ạ?
Thiền sư: Đúng vậy. Trong tâm quan sát có trí tuệ không?
Thiền sinh: Hy vọng là có!
Thiền sư: Thực ra việc nó có thể quan sát với sự sáng suốt, rõ ràng như vậy đã có nghĩa là có một phần trí tuệ đang hoạt động, nhưng chúng ta không nhận ra được nó đó thôi.
Thiền sinh: Con thì cứ lo rằng nếu cứ buông mình nghỉ ngơi trong trạng thái quan sát sáng suốt đó tức là mình lời biếng chẳng làm gì cả.
Thiền sư: Người Miến Điện có một câu nói:
" Thiền là hành thiền, nhưng bạn lại không hành thiền". Khi mới thực hành, chúng ta hay nghĩ: "Tôi đang hành thiền", nhưng sau đó chúng ta nhận ra rằng đó chỉ là cái tâm đang hành thiền. Đây là sự phát triển tự nhiên của quá trình phát triển chánh niệm. Chẳng hạn, khi mới thực hành chúng ta chỉ nhận thấy có các suy nghĩ. Sau một thời gian, chúng ta hiểu ra đó chỉ là tâm
(đang hoạt động). Nhận ra được điều này nghĩa là chúng ta đang ở một trình độ hiểu biết khác rồi, trí tuệ bắt đầu nhận ra một suy nghĩ chỉ là một tâm mà thôi.
Một khi đã đạt được tới trình độ hiểu biết này, tâm luôn hiểu rằng "đó chỉ là tâm" và một trình độ hiểu biết cao hơn sẽ sanh lên. Đó là sự nhận ra rằng "chỉ là các tâm đang sanh lên", "chỉ là các tâm đang diễn tiến". Lúc đó bạn sẽ có hiểu biết về sự "sanh" hay sự "trở thành"
(jāti).
Khi thấy được bản chất của sự "sanh", bạn sẽ bắt đầu nhận ra rằng mọi thứ đều luôn mới. Mỗi một khoảnh khắc đều là mới, không có cái gì cũ cả. Tất cả những gì bạn nhận thức được bây giờ, bạn đều nhận thức lần đầu tiên. Ở trình độ hiểu biết này, rất nhiều vấn đề khó khăn trong cuốc sống sẽ không còn khó khăn nữa. Trí tuệ sẽ bắt đầu thấy rằng chỉ có những tâm đang đến và đi mà thôi. Sẽ không còn sự tự đồng hóa
(mình với các tâm ấy) và sự can thiệp vào tiến trình của các tâm ấy nữa; cái "tôi" sẽ không còn tham gia vào đó nữa.
Thiền sinh: Thưa thầy, con cần phải chú tâm vào cái gì khi tâm đã tĩnh lặng và rộng mở, rất ít suy nghĩ.
Thiền sư: Hãy biất tâm chánh niệm. Bạn không phải chú tâm vào bất cứ cái gì hết. Điều cần làm là phải biết rằng bạn đang hay biết; nhận rõ chánh niệm vẫn đang có mặt và cứ tiếp tục biết như vậy. Luôn tự xác nhận với chính mình rằng: chánh niệm đang hiện hữu. Và cũng canh chừng xem phiền não có xảy ra trong tâm quan sát hay không. Phiền não nổi lên trong tâm quan sát sẽ tác động đến bạn mạnh hơn loại phiền não chạy thoáng qua tâm mình như một kinh nghiệm nhất thời. Loại đó không thành vấn đề lắm, điều quan trọng là phải để mắt đến loại phiền não thâm nhập vào tâm quan sát.
Thiền sinh: Con thấy rất khó để giữ chánh niệm trong một số hoạt động nhất định, nhất là trong bữa ăn.
Thiền sư:
- Nếu biết chánh niệm mình yếu trong những lĩnh vực khác hoặc những hoạt động nhất định nào đó, thì bạn phải luôn luôn chậm rãi, khoan thai hơn khi làm việc ấy.
Tự nhắc mình không được vội vàng, phải tự chuẩn bị cho mình. Hãy xác định việc gì là việc cần ưu tiên. Tự nhắc nhở rằng: tôi muốn giữ chánh niệm, muốn hay biết thật rõ ràng việc này. Tự nói với mình rằng: ăn không phải chỉ để ăn mà là để tập chánh niệm. Bằng những lời tự gợi ý như vậy, bạn sẽ khiến tâm mình chuyển hướng theo một định hướng nhất định nào đó. Đó chính là suy nghĩ một cách đúng đắn
(Chánh Tư Duy).
Thiền sinh: Có lúc con cảm thấy trong tâm mình chẳng có gì cả, chỉ ngồi yên đấy và tâm như trống rỗng.
Thiền sư: Cảm giác trống rỗng này thường đến khi chỉ còn những đề mục rất vi tế. Nhưng nếu bạn vẫn tỉnh giác, nghĩa là không buồn ngủ, thì vẫn biết được cảm giác chánh niệm trong lúc đó. Bạn vẫn biết chánh niệm đang hoạt động, và chánh niệm rất rõ ràng. Chỉ cần tiếp tục giữ như thế là đủ.
Nếu cảm thấy khó nhận biết được tâm chánh niệm đang hoạt động, bạn cần thực hành nhiều hơn nữa. Thường xuyên tự hỏi mình:
"Tâm đang hay biết cái gì? Bằng cách này bạn sẽ dần dần học được cách nhìn tâm mình một cách rõ ràng hơn và biết được mức chánh niệm của mình đang như thế nào. Trước tiên bạn phải tập nhận biết những hoạt động rất thô rõ của tâm như là tâm hay biết suy nghĩ, tâm nghe tiếng động, hay sự chuyển hướng của tâm đến một đối tượng nào đó. Cũng phải thường xuyên tự nhắc mình chánh niệm càng liên tục càng tốt; chính sự liên tục của chánh niệm sẽ giúp bạn nhận biết rõ ràng tâm chánh niệm. Nó sẽ giúp bạn nhìn được tâm mình. Cuối cùng bạn sẽ thấy chánh niệm diễn ra một cách tự nhiên trong mọi lúc.
CHÚ THÍCH:
(10)
Khái niệm hóa kinh nghiệm (conceptualization of experience) là việc nhận thức kinh nghiệm (những gì quan sát được nhờ chánh niệm) không phải một cách trực tiếp như thực tại chân đế (chỉ là tính chất của tứ đại: cứng mềm, chuyển động, nóng lạnh..., chứ không phải, tay chân, bước, dừng, phải, trái...) mà đã qua quá trình đặt tên nhận biết bằng ý niệm những gì được nhận biết trực tiếp (nhận biết rằng đó là tay, chân, đi, đứng, phải, trái, thân, tâm...) Do khái niệm hóa kinh nghiệm mới tạo tiền đề cho suy nghĩ bằng ý niệm (conceptual thinking).
(11)
Ở đây muốn nói đến thái độ đúng khi hành thiền. (Xem cuốn Đừng Coi Thường Phiền Não, trang 14): "Thế nào là thái độ đúng khi hành thiền", tác giả thiền sư Sayadaw U Tejaniya).
(12) Đề mục:
Là những đối tượng để chánh niệm quan sát. Đề mục có thể là bên trong như hơi thở, cảm giác..., có thể là bên ngoài như các biến xứ (casina) đất, màu xanh, trắng... Trong thiền Chỉ (Samatha) thiền sinh chỉ tập trung vào một đề mục duy nhất để phát triển các tầng định thâm sâu. Trong thiền Quán (Vipassanā) thiền sinh có thể hay biết nhiều đề mục trong thân tâm mình để nhận rõ bản chất vô thường, khổ, vô ngã của chúng. Mặc dù dùng từ "đối tượng quan sát" thì rõ nghĩa hơn đối với những người ít đọc kinh điển, song trong ngôn ngữ đời thường, người ta lại hay có thói quen nghĩ rằng "đối tượng quan sát" là những thứ ở bên ngoài chủ thể quan sát, trong khi "đối tượng quan sát" trong thiền tuệ chỉ là những hiện tượng hay những diễn trình tự nhiên trong thân, tâm hành giả chứ không phải là những sự vật, sự việc ở thế giới bên ngoài. Kinh điển Nguyên thủy vẫn thường sử dụng từ Pali là Kammatthāna (đề mục) cho cả hai loại thiền Chỉ và thiền Quán. Vì vậy, ở đây chúng tôi vẫn dùng cả hai từ "đề mục" và "đối tượng quan sát" thay đổi lẫn cho nhau. Nhiều người thường nhầm lẫn rằng từ "đề mục" là chỉ dành riêng cho thiền Chỉ, ý kiến đó không chính xác - ND.