Đánh máy tới đoạn này trong cuốn "Sơ Lược tiểu sử ngài Hư Vân Hòa Thượng", thấy chuyện ""Đôi Ngỗng niệm Phật vãng sanh", trang 93-96 rất hay, xin đăng vào đây để các đạo hữu tu pháp môn Tịnh Độ tăng thêm lòng tin kiên cố tinh tấn niệm Phật, nguyện vãng sanh về cõi Cực Lạc...
Kính.
-------------------------------
Cũng trong năm ấy, cư sĩ Trương Chuyết đưa một cặp ngỗng trống mái để phóng sinh. Hòa thượng thuyết quy y cho chúng. Lúc làm lễ, cặp ngỗng đứng cúi đầu, yên tĩnh. Khi thuyết xong, cặp ngỗng nhô đầu lên xuống như lạy, dáng vẻ rất mừng.
Từ ấy chúng thường theo chư tăng lên đện đi vòng quanh bàn Phật, ngỗng nghe tiếng niệm Phật của tín đồ và chư tăng. Ngày tháng nào cũng thế, người nhiễu Phật, ngỗng đi theo, khiến ai trông thấy cũng vui và thương mến.
Ba năm qua! Một hôm ngỗng mái tự nhiện lên đại điện đi ba vòng chung quanh bàn Phật, đứng im lặng ngóng cổ nhìn Phật rồi hóa thân. Chư tăng để xác nó vào một cái hộp và đem chôn nó ở vườn chùa. Ngỗng trống kêu luôn mấy ngày, buồn bã không ăn, cứ đến trước chánh điện đứng ngay ngắn nhìn Phật, xòe hai cánh dáng như bay đi rồi chết! Chư tăng cũng để xác nó vào hộp, cũng đem chôn gần bên mộ ngỗng cái, và đắp gạch đá lên làm một ngôi mộ chung cho chúng.
Nghe chuyện, Ông Trương Chuyết rất cảm động làm bài "Vân Thê (
tên mới của Hoa Đình Tự) song nga vãng sanh ký".
- Tất cả chúng sanh đều có Phật tánh, đều kham tác Phật. Chỉ vì mê muội nên xây lưng với bổn tánh, khởi cảm tạo nghiệp mà thọ sanh trong nẻo thiện ác, quay lăn như bánh xe trong ba cõi, không có lúc dừng.
Chúng ta, tuy nay sanh ra làm người, đối với tất cả chúng sanh khác loại, vẫn cùng chung bình đẳng ở chỗ nguồn gốc. Bởi vậy, không nên lấy sự khác nhau về thân hình mà ngạo ngó. Như ngỗng kia, miệng không ăn thịt, đi thì sắp thành hàng, lại không thay vợ đổi chồng, rất đáng cho Liên Trì đại sư tặng xưng là đạo nhân, quả là một giống chim khác thường vậy!
Tôi có cặp ngỗng, nhưng khổ vì không đất, nên đành đưa lên chùa Vân Thê để làm trường sanh nga (
ý nói để không bị ai giết). Chùa có mấy con gà phóng sanh, thường bị chồn lén bắt ăn. Nhưng từ khi có đôi ngỗng lên chùa, các chú chồn bớt về giết hại. Ngoài chùa có ao phóng sanh, mỗi ngày ngỗng xuống tắm, đùa giỡn với nước, chiều về giữ cửa chùa.
Mùa hè năm nay, tôi lên chùa không thấy đôi ngỗng. Hỏi thăm, Hòa thượng bảo: Cư sĩ phóng sanh, công đức thật không đo lường được! Tháng trước, mỗi sớm chiều công phu, thường thấy đôi ngỗng đứng trước cửa điện, ngóng cổ ngó Phật, mắt không nháy chập. Nghe tăng niệm Phật, chúng xòe cánh kêu to tựa lòng hoan hỷ. Một hôm, con mái kêu dài mấy tiếng rồi chết. Người chùa bồng lên đem chôn phía ngoài. Con trống bỏ ăn mấy ngày, cũng không xuống ao giỡn nước, kêu la thảm thiết, ra chỗ chôn kiếm bạn dáng điệu thật là bi khổ. Nhưng ngày ngày lên điện ngó Phật như trước. Sư Duy Na thấy ngỗng quá thảm, đánh khánh cáo nói: "Ngươi mất bạn thân khổ. Đã biết ngó Phật thì niệm Phật A Di Đà cầu sanh Cực Lạc, chẳng nên mê luyến cái thân khổ não".
Đại chúng trợ ngỗng niệm Nam Mô A Di Đà Phật. Ngỗng ngưng tròng lóng nghe, cứ mỗi tiếng khánh là một câu niệm Phật, ước lối mười tiếng, ngỗng quặp cổ bái Phật, đi quanh ba vòng, giương cánh đập một cái thu cánh lại quỵ xuống rồi an nhiên mà đi.
Ngỗng này vì nhân duyên nào mà thoát thân ảo hóa trong sát na, liễu sanh tử trong một niệm, không hổ với danh "Đạo nhân".
Há lấy con mắt xem cầm thú mà ngó ngỗng được ư?
Ấy nhờ phước báo mà được thân người, thêm nghe chỉ đường tác Phật, lại tin biết có pháp môn Tịnh Độ, mấy năm niệm Phật, tối sáng nối qua,
đến giờ lâm chung, năng giữ bổn tâm, không cho điên đảo, ý không tham luyến, một niệm công thành, vãng sanh Cực Lạc, làm người mà khó được như vậy thay huống chi loài ngỗng, là loài không có lưỡi của két để nói, không biết bình nhật tâm năng niệm Phật.
Sự ngỗng mái chết, đồ chúng không tỉnh thấy cái lạ lùng. Ngỗng trống nghe niệm Phật mười tiếng, đi nhiễu ba vòng, đập cánh đứng yên mà hóa, khá biết đến chùa ba năm, sớm chiều nghe tiếng
tụng kinh, niệm Phật, ngỗng ắt đã mở mang linh giác. Cho nên, trên một tháng, ngay cổ ngó Phật, nhứt tâm cắt đứt dòng tư tưởng, ngó tượng mà thành tựu vãng sanh, thêm Phật lực gia bị nên mới được giải thoát.
Tôi xấu hổ không được như ngỗng, không dám làm thinh, viết khắc lên đá, khuyên người đến sau.
(
Ông Chánh Trí Mai Thọ Truyền thoát dịch, Từ Quang số 105, tháng 10-1960).
Nguyên chữ Hán:
- Chúng sanh tất hữu Như Lai Tạng
Vân hà dư loại các thú hình
Khởi hoặc tạo nghiệp mê bổn tánh
Cố hữu vô biên chư chúng sanh
Phật tri Tâm, Phật chúng sanh nhất
Vô nhị biệt cố dĩ phổ đệ
Pháp giới chúng sanh dư vi minh
Thừa thủ nguyện luân thành chánh giác
Trực giao phàm thánh nhật đạo hành
A Di Đà Phật đại nguyện thuyền
Quyên phi nhuyễn độc câu lai thừa
Dư văn A Đông anh vũ điểu
Xiển phát tín thâm nguyện dữ tính
Dư phóng song nga vô biệt ý
Bất nhẫn thị nga tạo cát phanh
Tống chi trường đường Vân Thê Tự
Triền tịch đắc văn phạm bối kinh
Hùng thư lưỡng lưỡng thăng Phật điện
Diệu văn Phật hiệu dã thính kinh
Dẫu lĩnh chiêm ngưỡng Thế Tôn tướng
Mục bất tạm thuấn thân đan thanh
Nhất triều tư nga thủa nhiêu thụ
Hùng dã tuyệt thực thường ai minh
Thê lương uyển chuyển tâm tất đắc
Biệt ngẫu khởi phục phủ thanh bình
Xung vũ vọng văn đồ diện điệu
Cưỡng chấn nhược vũ nhận đan đình
Cánh văn thiện sư giáo niệm Phật
Tây phương Cực Lạc thị quy trình
Khúc cảnh lễ Phật nhiễu tam tập
Phách xí ủy túc mục toại minh
Sát na giải thoát phàm điển xu
Nhất niệm đốn siêu hà kỳ linh
Tướng dĩ hóa sinh An Dưỡng độ
Cụ chư tướng hảo dữ thông minh
Thân thụ Di Đà cập hải chúng
Hiện tại phần chứng Vô Lượng Quang thọ
Tương lai cứu cánh viên chứng
Vô Lượng Quang thọ chi hồng danh.
(
Phật lịch năm 2950, năm Canh Thân, sau tiết Đông Chí ba ngày, Hoàng Tây cư sĩ Trương soạn và viết).
---------------------------------
Trong trang: Biên Niên Tự Thuật của Thiền Sư Hư Vân
http://www.dharmasite.net/tieusuhthv.htm , do đạo hữu LaughingHaha giới thiệu không có đoạn dịch thoát của ông Chánh Trí Mai Thọ Truyền và bản tiếng Hán của cư sĩ Trương Chuyết.