1. Tục rằng no quá mất ngon
Và khi giận quá mất khôn thành khờ
Lửa xông đôi mắt đã mờ
Trắng đen, phải quấy, bây giờ thấy đâu
Khôn phân nghĩa nặng tình sâu
Không rành sự cảnh, đuôi đầu làm sao
Con tâm đã lánh đường nào
Mà con ma giận nhập vào đó thôi
Đánh Nam, dẹp Bắc một hồi
Múa men nào kể đất trời là chi
Người sầu, vật khóc lâm ly
Rõ ràng một cảnh A Tỳ gớm ghê
Đau lòng xót mắt mọi bề
Mà người gây thảm chớ hề có hay
Đứng xa trông thấy thương thay
Lửa lòng bốc ngọn, ai tày chữa chuyên!
2. Một cơn nóng giận không hiền
Khói sân tím ruột, lửa phiền cháy gan
Hại lây lắm kẻ vô can
Hỏa tai một trận, khổ nàn biết bao
Gió lên ngọn lửa càng cao
Bao nhiêu sự nghiệp đổ nhào như chơi
Phật xưa có dạy mấy lời
Rằng: "Rừng công đức một đời trồng gieo
Lửa sân nổi dậy đốt thiêu
Như chim mất cánh, như diều đứt dây"
Hỡi ơi! Nghe mấy lời này
Có nên tiếc đám rừng cây chăng là?
Có nên dẹp lửa cho xa?
Có nên nhẫn nhục cho qua tháng ngày
Có nên lấp mắt, ngơ tai?
Có nên niệm Phật hoài hoài hay chăng?
5. GIỚI
1. Nhịn nhường là giới đầu tiên
Kìa chư Phật vẫn thường khuyên ta hoài
Kẻ mong lìa bỏ trần ai
Mà còn phiền giận thật ngoài chữ tu.
2. Người lanh mắt khác phàm phu
Vượt qua vực thẳm, hố sâu dễ dàng
Kìa Phật Thánh thoát trần gian
Cũng nhờ qua khỏi con đàng chông gai.
3. Giữ giới hạnh chớ lầm sai
Nói hành, tật đố tránh hai tánh này
Hằng gìn bổn nguyện đủ đầy
Thích nơi thanh vắng, am mây tu trì.
4. Xét dò kẻ khác làm chi
Hạnh ta, ta giữ cho y mới là
Cũng như lấy mật trong hoa
Con ong có phá màu hoa bao giờ.
5. Cái tâm chớ để bơ thờ
Phải dùng giới buộc, phải nhờ luật dây
Kết gom hạnh phúc đủ đầy
Nhiễu nhương phiền não từ đây xa lìa.
6. Điều lành hãy giữ làm bia
Lánh xa điều ác, phân chia hai đường
Để tâm trong sáng như gương
Chẳng màn sự thế, chẳng vương bụi trần
7. Hãy gìn lời nói là cần
Giữ cho tâm ý lần lần thanh bai
Chớ làm một việc đơn sai
Là theo chánh đạo Như Lai lưu truyền.
6. GIÁC LINH TỐNG TÁNG
Đời người như một giấc mơ
Trăm năm nào khác cuộc cờ đổi thay
Tuần hoàn máy tạo chuyển xoay
Chết đi, sống ở xưa nay lẽ thường
Hương, đăng, hoa, quả cúng dường
Nguyện cầu Tam bảo mười phương chứng lòng
Hôm nay ta hãy đồng thời
Đưa người nhẹ bước về nơi Phật đường
Cũng vì bác ái, tình thương
Cầu cho người được về nương Bồ đề
Xa lìa biển khổ, lối mê
Tam đồ, lục đạo mà về Tây phương
Dứt lìa sanh tử vấn vương
Ở nơi Phật quốc an khương đời đời
Vậy nên đây có đôi lời
Nhắc người bóng cũ nay thời biệt ly
Cảnh đời lắm nỗi sầu bi
Tình ân phụ mẫu nay thì cách xa
Cảnh đời như bóng phù hoa
Tình thâm huynh đệ phải xa hội này
Cảnh đời nào khác chòm mây
Tình chồng, nghĩa vợ hôm nay xa lìa
Cảnh đời như bọt nước kia
Tình thương cho mấy cũng lìa với nhau
Cảnh đời như gió thổi mau
Tình thương con cháu thế sao cũng lìa
Cảnh đời như bể dâu kia
Tình bằng cố hữu cũng chia đôi đường
Cảnh đời như thể sa sương
Tình thâm quyến thuộc cũng thường cách nhau
Cảnh đời như đá mài dao
Cả hai mòn hết có nào bền lâu
Cảnh đời như lửa đốt dầu
Cháy mau thì hết có đâu còn hoài
Cảnh đời nghĩ luống bi ai
Khác nào hoa nở rồi mai hoa tàn
Cảnh đời khó nỗi thở than
Khác nào một đám rừng hoang mịt mù
Cảnh đời vì bởi chẳng tu
Nên đường sanh tử lu bu không lìa
Cảnh đời vì bởi trau tria
Đeo theo vật chất, khó lìa lợi danh
Cảnh đời như biển nước xanh
Gió cuồn, sóng cuộn mé gành lao xao
Cảnh đời như giấc chiêm bao
Như lằn diển chớp, khác nào tiếng vang
Cảnh đời như đống tro tàn
Giống như dã tràng xe cát biển Đông
Cảnh đời như thể mật ong
Thoa vào lưỡi kiếm gạt lòng trẻ em
Cảnh đời nhìn kỹ mà xem
Khi về âm cảnh nào đem món gì?
Cảnh đời là khối hiệp ly
Nay dời, mai đổi theo thì thời gian
Hồi nào ở chốn đền vàng
Bây giờ gởi xác đồng hoang một mình
Hồi nào mắt đẹp mày xinh
Bây giờ một đống thịt sình mà thôi
Hồi nào đứng đứng, ngồi ngồi
Bây giờ yên lặng như chồi cây khô
Hồi nào trang điểm khôi ngô
Bây giờ nhắm mắt mà vô quan tài
Hồi nào tình bạn bắt tay
Bây giờ cắt đứt làm hai con đường
Hồi nào mền, nệm, gối, giường
Bây giờ dứt bỏ thảm thương vô cùng
Hồi nào xưng bá, xưng hùng
Bây giờ nhắm mắt mà chun xuống mồ
Hồi nào lên, xuống, ra, vô
Bây giờ yên lặng như đồ bất tri
Hồi nào ứng cử khoa thi
Bây giờ sao dứt mà đi cho đành
Hồi nào tham lợi, tham danh
Bây giờ một đám cỏ xanh nấm mồ
Hồi nào du lịch giang hồ
Bây giờ ở chốn đồng khô băng ngàn
Hồi nào trau ngọc, chuốc vàng
Bây giờ một đống xương tàn rũ da
Hồi nào múa, hát, đờn, ca
Bây giờ lìa bỏ tách xa xóm làng
Hồi nào kiệu phụng, lầu vàng
Bây giờ mặt biển sóng tràn nhấp nhô
Hồi nào anh chị, chú cô
Bây giờ chẳng thấy ra vô bóng hình
Hồi nào con vợ của mình
Bây giờ hai ngã thình lình cách xa
Hồi nào mẹ mẹ, cha cha
Bây giờ bóng đã khuất qua xế rồi
Hồi nào tớ, chủ, quân, tôi
Bây giờ như giọt nước trôi giữa dòng
Hồi nào bác, thím, em, chồng
Bây giờ cách biệt hết mong được gần
Hồi nào yểm cựu, nghinh tân
Bây giờ chỉ thấy mộ phần thiết tha
Cảnh đời bách chiết, thiên ma
Huỳnh tuyền choán lộ phải qua một lần
Ở trong cảnh thế dương trần
Dầu cho vua chúa, quan dân, sang hèn
Hạng nào cũng thể bóng đèn
Hết tim thì tắt một phen mịt mù
Dầu cho kẻ trí, người ngu
Kẻ khôn, người dại hình thù nhỏ to
Rốt rồi cũng táng một gò
Của trần để lại chẳng cho đem về
Có gì tríu mến, đam mê
Đeo theo vật chất, nghiệp nghề làm chi
Thế rồi cũng bỏ mà đi
Nghĩ ra lắm nỗi sầu bi dập dồn
Tiếng kêu ơi hỡi linh hồn
Cảnh đời nay biển, mai cồn tỉnh chưa?
Tỉnh rồi dứt mối say sưa
Thì là có Phật rước đưa qua liền
Do hồi đời sống sanh tiền
Gieo nhiều miếng ruộng phước điền khắp nơi
Bây giờ an hưởng vui chơi
Cũng như trong lúc đương thời có tu
Cho nên mới được võng dù
Không còn trăn trối ngục tù trần lao
Dứt lìa sanh tử dớn đau
Ở nơi Phật quốc ra vào thảnh thơi
Chẳng còn nghĩ đến việc đời
Cõi trần giả tạm vốn thời đổi thay
Nếu như muốn vậy hôm nay
Phải lo tu trước ngày mai mà nhờ
Biết rằng phải ngộ thiền cơ
Mau mau nhẹ gót qua bờ sông mê
Khi nào bỏ thế về quê
Thì là có Phật dựa kề một bên
Rước đem về đến cõi trên
Hưởng điều khoái lạc vững bền dài lâu
Đôi lời kính chúc mong cầu
Nhờ ơn chư Phật rước thâu hồn về
Khỏi vòng biển khổ, sông mê
Tam đồ, lục đạo dựa kề hoa sen
Nhìn xem thấy rõ bóng đèn
Quang minh rạng chói một phen sáng lòa
Nguyện cầu với đức Di Đà
Từ bi tế độ những là chúng sanh
Dầu loài vô giác, hữu tình
Thảy đều được phước về sanh nước ngài
Thích Ca Phật Tổ Như Lai
Quán Âm, Thế Chí cùng ngài Tạng Vương
Từ bi mở tấm lòng thương
Nước mưa cam lộ mười phương rưới vào
Chúng sanh tất cả trần lao
Nương theo quả giác về mau Niết Bàn.
Nam Mô Cầu Siêu Lạc Độ Bồ Tát
7. MƯỜI BỐN ĐIỀU RĂN CỦA PHẬT
Kẻ thù lớn nhất của đời người là chính mình.
Ngu dốt lớn nhất của đời người là dối trá.
Thất bại lớn nhất của đời người là tự đại.
Bi ai lớn nhất của đời người là ghen tỵ.
Sai lầm lớn nhất của đời người là đánh mất mình.
Tội lỗi lớn nhất của đời người là bất hiếu.
Đáng thương lớn nhất của đời người là tự ti.
Khâm phục lớn nhất của đời người là biết vươn lên sau khi ngã.
Phá sản lớn nhất của đời người là tuyệt vọng.
Tài sản lớn nhất của đời người là sức khỏe và trí huệ.
Lễ vật lớn nhất của đời người là khoan dung.
Khiếm khuyết lớn nhất của đời người kém hiểu biết.
An ủi lớn nhất của đời người là bố thí.
Món nợ lớn nhất của đời người là nợ tình cảm.
Làm, mà không thấy mình làm, tạm gọi tùy duyên mà làm (vô tác, Kinh Kim Cang)