Có nhiều người tu mà cũng sợ, vì nghe nói suốt đời tu hành, nếu trong giờ phút lâm chung, cận tử nghiệp chỉ cần nổi lên một niệm sân cũng vẫn bị đọa như thường. Để giải nỗi nghi đó, chúng ta hãy xem qua câu chuyện sau đây:
Thuở Phật còn tại thế, một hôm ngài Mahanam đến hỏi Phật: "Bạch đức Thế Tôn! Trọn đời con quy y Tam Bảo, thọ trì năm giới, lập công, bồi đức. Giả sử một hôm nào đó con bị chết một cách bất đắc kỳ tử như là bị tên bay, đạn lạc, voi dày, xe đụng, trong khi chết một cách đau đớn hoảng hốt như vậy, con sanh về đâu?"
Phật bảo: "Này Mahanam! Con chớ có sợ. Như có một cái cây nó nghiêng về hướng nào, sau khi người ta đốn hoặc hết tuổi thọ thì tự nhiên nó sẽ ngã về hướng đó, có gì đâu mà con phải sợ, tâm như thế nào sanh vào cảnh như thế đó"
(Luận Tà Trí).
Thí dụ: Người uống rượu khi ra đường họ tìm đến bạn rượu để bày tiệc ăn uống, còn người cờ bạc, hút chích thì đến chỗ cờ bạc, hút chích, còn người Phật tử hiền lành rủ nhau đến chùa tụng kinh, nghe pháp, bố thí, phóng sanh.
Đức Phật nói tiếp: "Ví có người đem đá liệng xuống hố, rồi cùng nhau cầu nguyện cho nó nổi lên, chuyện đó không bao giờ có được, vì thể chất nó nặng phải chìm mà thôi. Người ác cũng thế, khi chết phải sanh vào cõi dữ, đó là lẽ đương nhiên. Còn người lành giống như dầu người ta đem đổ xuống nước, thể chất nhẹ tự nhiên nổi lên. Cho dù kẻ ác có nguyền rủa, trù ếm cho nó chìm cũng không thể chìm được, vì người lành lẽ đương nhiên sanh vào cõi lành".
Nói tóm lại, thân này do tứ đại: đất, nước, gió, lửa hợp thành, cho nên nó thường xung khắc lẫn nhau mà sinh ra bệnh hoạn, rồi âm thầm suy hoại cho đến ngày tan rã. Suy cho cùng thân này không có cái gì là của ta, đầu, mình, tay, chân, máu, mủ có phải của ta chăng? Không, chúng chỉ là những vật uế trược giả hợp. Nếu nói là của ta, tại sao nó muốn bệnh, chết giờ nào không sao ngăn được. Thân này quả thật là vô chủ chẳng khác nào như mộng ảo, lúc tàn canh do nghiệp si ái mê chấp mà thành mảnh hình hài ảo giả.
Tất cả mọi người đều bị định luật vô thường chi phối, phải chịu cảnh sanh, già, bệnh, chết, lúc nào cũng phập phồng lo sợ; ngoài cái lo sợ đó ra còn lo rầu đủ thứ: công danh chưa thành,tình duyên trắc trở, tai nạn bất ngờ, thời cuộc biến loạn, thiên tai địa ách, mùa màng thất bát, mua bán không được, làm ăn thất bại, của cải mất mát, bà con nội ngoại ốm đau nghèo khổ, người thân bị bắt giam, cha mẹ, vợ chồng, con cháu đi xa không biết ra sao. Hoặc là gặp cảnh trái ngang, tôi bất trung, vợ chồng bất chánh, con cháu ngỗ nghịch bất hiếu, bị người bội phản, oan gia đòi mạng... Khổ này chồng chất lên khổ kia.
Con người bị vọng thức diên đảo chấp trước, nên mới bị thất tình lục dục lôi cuốn, đắm nhiễm sáu trần, sanh tâm phân biệt có ta, có người, còn mất, khôn dại... Chính vì sự lầm chấp đó làm cho con người mau già, chóng chết.
Để cho thân tâm thanh tịnh khỏi khổ lụy vì danh, lợi, tình, tiền, của cải... Trong kinh Trung Bộ, Phật dạy các Tỳ kheo:
- "Quá khứ không truy tìm
Tương lai không ước vọng
Quá khứ đã đoạn tận
Tương lai lại chưa đến
Chỉ có pháp hiện tại
Tuệ quán chính là đây
Không động, không rung chuyển
Thấy các pháp vô thường
Biết vậy nên tu tập
Đêm ngày không mệt mỏi
Xứng gọi nhất quả hiền".
Thuở xưa, có một triết gia, túi không có một xu, thơ thẩn trong một miền núi đá, dân cư ở đây sống rất vất vả. Một hôm nhận thấy một đám đông quây quần chung quanh mình, trên một ngọn đồi, ông nói: "Đừng lo tới ngày mai, vì ngày mai chưa tới, chớ vội lo. Ta chỉ lo trong ngày hôm nay tôi cũng đủ khổ rồi". Những câu này được lưu truyền muôn thuở.
"Đời sống là một biến đổi không ngừng, chẳng khác nào dòng nước chảy trên sông, mỗi giây đều thay đổi. Quá khứ đã qua, tương lai còn bao phủ trong những biến dịch không ngừng. Như vậy chúng ta hãy yên ổn vui vẻ sống trong ngày hôm nay. Nếu để cho gánh nặng quá khứ và ngày mai đè thêm vào gánh nặng hôm nay thì người mạnh nhất cũng phải ngã quỵ".
- "Ai kia sung sướng suốt đời
Riêng tôi vui sống trong ngày mai thôi
Ngày mai mặc kệ ngày mai
Vì tôi đã sống hôm nay đủ rồi".
Chúng ta nên lưu ý là đừng "lo" tới ngày mai chứ không phải đừng "nghĩ". Ta cứ cẩn thận suy nghĩ, dự tính sửa soạn tới ngày mai đi nhưng đừng lo lắng gì hết.
Trong cuộc sống, trước khi làm việc gì, phải khéo suy nghĩ về nhân quả rồi hành động một cách hữu ích, hợp đạo lý. Còn vụng suy nghĩ làm những chuyện phi đạo đức, vô ích để cho thần kinh căng thẳng, suy nhược và lãnh lấy hậu quả khổ đau.
Một trong những điều bi đát nhất là loài người có tánh buông bỏ đời sống hiện tại cho nên mới xảy ra biết bao cảnh âu sầu, khổ não, bệnh hoạn.
Bác sĩ Halodehabêm ở giảng đường Mayo nói: "Trong kỳ họp thường niên của các bác sĩ và những nhà giải phẩu cho biết, nguyên nhân sinh ra bệnh ung thư bao tử, đau tim, tiểu đường, đau răng, nhức đầu, phong thấp, trúng hàn, ung nhọt, ghẻ lát, mạch máu căng thẳng, mất ngủ mất ăn, đau thần kinh, loạn óc, tóc mau bạc và rụng, da mặt mau nhăn... Những bệnh đó đặc biệt thường xảy ra với người quá lo lắng, nghi ngờ, do dự, sợ sệt, đời sống gay go, ồn ào, nhộn nhịp quá, đau khổ trong hôn nhân, suy bại về tài chánh và tánh vô cùng ích kỷ, oán ghét, nóng nảy, chán chường, thất vọng, không thích nghi với hoàn cảnh được mất, tốt xấu, khổ vui, khen chê, vinh nhục, chua chát của đời. Họ cứ muốn sống cách biệt với mọi người chung quanh và tự giam mình trong một thế giới tưởng tượng... Đó là nguyên nhân sinh ra các thứ bệnh".
Lo lắng, ích kỷ, ganh ghét, sân giận, uất hận, sợ hãi, tuyệt vọng... khác nào những mũi kim đâm vào thần kinh, Nó dư sức làm cho ta hóa điên và tự tử.
Phải, chúng ta có những tư tưởng vui vẻ thì đời ta sung sướng, có những tư tưởng hắc ám thì đời ta khốn khổ, có những ý nghĩ sợ sệt ta sẽ sợ sệt, nghĩ đến thất bại thì chắc chắn sẽ thất bại.
Nếu ta cứ than thân trách phận thì mọi người ắt sẽ tránh xa. Nếu ta nghĩ dếnđau ốm, thì sẽ đau ốm.
Chẳng hạn như trường hợp của ông H.J. Englert bị nhiều chứng bệnh. Ông nói: "Tôi lo hết cái này đến cái nọ, thậm chí tôi lo cả ý nghĩ của người khác về tôi nữa. Tôi lo đến đổi thần kinh suy nhược, rối loạn tiêu hóa, thế là tôi bị đau bao tử, chữa rất nhiều thầy thuốc nhưng không hết. Rồi ít lâu sau lại sinh ra nhiều chứng bệnh khác. Áp lực quá nặng làm mạch máu tăng lên. Bác sĩ nói với tôi: "Áp lực ấy đã tới độ cao có thể mất mạng, cho nên tốt nhất là lo thu xếp việc nhà". Tôi về xem sổ sách và dặn vợ con, rồi cầu trời Phật tha thứ những lỗi lầm của mình, lúc nào cũng than thở rên la. Thế là tôi đã làm cho những người xung quanh tôi khổ sở. Vợ con khóc lóc, còn tôi vùi đầu vào cảnh tuyệt vọng. Sau một tuần than thở cho thân mình, tôi tự nhủ: "Mình phải cố gắng vui vẻ, có lẽ còn sống được một năm nữa sao không chịu hưởng cho vui hết đời, dại gì mà lo sợ để rồi chết trong âu sầu". Tôi ưởn ngực lên, mỉm cười rồi ráng hành động như người khỏe mạnh. Ban đầu còn hơi khó, song tôi gắng sức tỏ ra dễ dãi, vui vẻ kiếm việc làm. Nhờ vậy, vợ con tôi hết lo sợ và bệnh tình của tôi cũng thuyên giảm.
Tôi nhận thấy khỏe hơn. Bệnh tiếp tục giảm rồi không bao lâu hết hẳn. Nếu tôi nghĩ rằng thế nào cũng "chết" thì lời bác sĩ tiên đoán sẽ thành sự thật. Nhờ tôi thay đổi thái độ bi quan, lấy tinh thần phấn đấu để tự trị lấy căn bệnh của mình. Kể từ đó đến nay, tôi sống rất vui vẻ trong mọi hoàn cảnh".
Có nhiều người không làm chủ được bản thân, gặp cái gì cũng lo sợ, làm cho trí huệ mê mờ, thần kinh suy nhược sanh ra đủ thứ bệnh tật. Người nào không thắng được lo lắng sẽ dẫn đến hậu quả chết sớm.
Tại sao chúng ta lại điên dại như vậy! Lạ lùng thay cái chuỗi đời của ta khi còn con nít thì nói: "Ước gì tôi lớn thêm một vài tuổi nữa". Đến khi lớn lên vài tuổi rồi lại ước: "Ước gì tôi tới tuổi trưởng thành". Khi tới tuổi trưởng thành lại nói: "Ước gì tôi lập gia đình rồi ở riêng". Đến khi thành gia thất rồi thì lại ước lại thay đổi: "Ước gì tôi già được nghỉ ngơi..." Đến khi được nghỉ ngơi rồi lại thương tiếc quãng đời đã qua. Lúc ấy đã gần xuống lỗ rồi còn gì mà mơ ước. Khi đã biết được rằng, đời sống trong hiện tại, ở trong từng ngày một thì đã trễ quá rồi".
Ông Edwarards Evan gần như tự hủy đời ông cho tới khi ông học được rằng:" Đời sống ở trong hiện tại, ở trong từng ngày đang sống, trong từng giờ đang sống". Sinh ra trong một gia dình nghèo, ông giúp việc cho thư viện, để nuôi một gia đình bảy người. Lương ít mà không dám bỏ sở. Sau tám năm do dự, ông mượn của người bạn 550 Mỹ kim, ông làm ăn phát đạt. Mỗi năm kiếm được 20.000 Mỹ kim. Rồi ông cho người bạn vay một số tiền lớn, chẳng may người bận vỡ nợ, họa vô đơn chí, ngân hàng ông gởi tiền cũng phá sản. Sự nghiệp tiêu tan hết, ông còn mắc thêm món nợ 16.000 Mỹ kim nữa. Đau đớn quá, tinh thần suy sụp, ông nói: "Tôi ăn không được, ngủ không được sanh ra bệnh suy nhược thần kinh mà nguyên nhân chỉ là ưu phiền quá, chứ không có chi khác. Một hôm đang đi, tôi té xỉu trên lề đường, từ lúc đo không cất chân được nữa. Tôi phải nằm liệt giường, mụn mọc đầy mình. Nhức mỏi quá, nằm không được. Mỗi ngày một yếu, sau cùng bác sĩ nói tôi chỉ còn sống được hai tuần nữa thôi. Tôi sợ lắm viết di chúc rồi nằm chờ chết. Từ khi biết chắc sẽ rũ sạch nợ trần, ngủ li bì như một đứa bé. Hết lo thì tôi cũng hết mệt, ăn ngủ được nên lên cân.
Vài tuần sau, tôi đi làm lại. Trước kia kiếm được 20.000 Mỹ kim một năm, bây giờ mỗi tuần kiếm được 30 Mỹ kim mà tôi rất hài lòng".
Khi làm việc gì nếu lỡ hất bại, chúng ta phải bình tĩnh nhìn thẳng vào vấn đề để tìm ra nguyên nhân của nó, để cải thiện lại công việc. Vậy mà trên đời này có mấy ai làm được điều này, khi gặp chuyện khó khăn họ quay cuồng lo lắng để rồi tự làm hại cuộc đời mình, chỉ vì họ không chịu khó nhận ra sự chẳng may nhất tìm mức độ thiệt hại của nó tới đâu để cải thiện tình thế và cố vớt vát lại những vật chưa chìm trong khi con thuyền đắm. Đáng lẽ gầy dựng lại sự nghiệp, họ đâm ra gây lộn một cách kịch liệt, hay chua chát với số phận, khiến cho nhiều người mắc phải bệnh âu sầu, uất hận, chán đời, tuyệt vọng, chuyện đã xấu lại càng xấu hơn.
- "Nguyên nhân, nghèo nghĩa là lo
Nghèo tiền, nghèo bạc chẳng cho là nghèo".
Sở dĩ con người ta khổ là do mong muốn trái lại với sự thật. Nhân đây tôi xin kể cho quý Phật tử nghe một câu chuyện hồi lúc còn sanh tiên, sư phụ của tôi là Hòa thượng Thích Giác Đức kể cho chư tăng nghe. Một hôm, có cô công chức đến tịnh xá lạy Phật xong rồi cô đến gặp thầy tôi than thở:
- Số phận con sao khổ quá sư ơi, con nghe nói đạo Phật có pháp cứu khổ, cứu nạn, vậy nhờ sư giúp cho con hết khổ.
- Cô khổ vì việc gỉ nói cho sư nghe thử coi.
- Thưa sư, con làm trưởng phòng nha Địa dư, bị ông giám đốc vô cớ cho con nghỉ việc, để đem thân nhân của ông ta vào. Một nỗi khổ nữa là trước khi ông ta đi làm việc là phải chạy xe ngang qua nhà con. Mỗi lần thấy ông ta là con vô cùng tức giận và khó chịu làm sao! Con ăn không được, ngủ không yên, sụt đến năm cân, sư có phép gì trị dùm con!
- Ông giám đốc đuổi cô là cô có lỗi, cô lại chấp cái lỗi của ông ta tự làm khổ cô, trong khi đó ông giám đốc có khổ không?
- Ông ta ăn ngủ ngon lành, nên mới có sức khỏe, ngày nào cũng chạy xe đi làm việc, còn con ăn ngủ không yên nên mới ốm như vầy.
- Từ khi cô nghỉ việc ở nha Địa dư đến nay cô có làm ăn gì được không?
- Con về nhà buôn bán, tiền lời gấp mười lần ở cơ quan.
- Người ta cho cô nghỉ việc để đi buôn bán làm giàu mà cô không vui. Trái lại lấy cái quấy của người ta làm khổ mình, đâu cô nghỉ lại coi có đúng không?
- Sư nói đúng quá sao con không hiểu ra, con thành thật cám ơn sư đã chỉ dạy.
Chuyện trên, cho chúng ta thấy cô trưởng phòng lúc nào cũng muốn cho ông giám đốc đừng bao giờ đuổi mình, nhưng ông ta lại đuổi. Điều đó làm cho cô khổ đau, cô khổ là vì cô không hiểu lý nhân duyên, nhân quả chấp nhận sự thật để vui vẻ sống với nó. Khi hiểu ra rồi cô hết khổ ngay.
Lại một hôm khác, thầy tôi kể tiếp một câu chuyện nữa, chuyện đó như thế này: "Nhân ngày rằm có một cô Phật tử đến tịnh xá vừa lạy Phật vừa khóc nức nở. Thầy tôi đến hỏi:
- Cô ơi tại sao cô lại khóc như thế?
- Thưa sư, chồng con lấy tiền rồi bỏ đi theo vợ bé, con khổ qua muốn tự tử chết khuất cho rồi.
- Cô ơ, cô có con cái gì không? Và chồng cô lấy tiền đi theo vợ bé, còn chừa lại cho cô đồng nào không?.
- Con có hai đứa con trai, chồng con lấy đi mười triệu để lại cho con hai chục triệu.
- Tôi xin hỏi cô, hai đứa con và hai chục triệu còn lại so với chồng cô và số tiền mười triệu mà anh ta đem đi, cái nào quí hơn?
- Hai đứa con của con và nhà cửa, tiền bạc còn lại quí hơn, chồng con và mười triệu làm sao mà bằng được!
- Cô thấy không, cô còn lại hai đứa con và nhà cửa, của cải, tiền bạc như thế tại sao cô không sống để nuôi con mà lại đòi tự tử chết đi, còn hai đứa con của cô để lại ai nuôi?
- Nhờ sư giảng mà con mới thấy rõ mình dại dột quá. Nếu không chắc con chết mất, đội ơn sư con làm phiền sư quá, mong sư hoan hỷ cho".
Có những chuyện mà không cần giải thích, chỉ hỏi cho người ta thấy được những điều sai của họ, thì tự nhiên họ tỉnh ra.
Người ta thường tả cảnh những vạc dầu sôi ở âm phủ thấy phải khiếp sợ, nhưng có ai tả cảnh những vạc dầu sôi thê thảm đang nung nấu những người quá ưu tư, lo lắng, âu sầu ở thế gian này.
- "Tâm ta là một cõi riêng
Nó là địa ngục, cõi Tiên trên đời
Cảnh Tiên nhờ nó vui tươi
Địa ngục vì nó thành nơi đọa đày.".
Muốn hết khổ trong kinh Di Giáo, Phật dạy: "Tri túc thường lạc". Nghĩa là người biết đủ dù sống ở môi trường hay hoàn cảnh nào cũng được an vui.
Xưa kia, đức Phật còn trụ thế, đời sống của ngài rất đơn giản, tam y nhất bát, hàng ngày ôm bình bát đi khất thực, thường sống ở núi rừng, không bận tâm đến sự ăn mặc, chỗ ở, ngủ nghỉ... cho nên nội tâm rất an lạc. Còn chúng ta khổ là do lòng tham không biết đủ. Muốn cho thân tân an lạc, quý Phật tử nến cầu trời Phật cho mình đủ cơm no, áo ấm trong ngày mà thôi. Nếu lỡ làm ăn thất bại, đi xin cơm ăn như đức Phật, rồi tinh tấn tu hành có gì mà lo sợ làm chi cho héo mòn thân thể.
Trong luận Bảo Vương Tam Muội nói: "Lấy sự tác nghịch làm sự tác thành". Chính cái khổ đau cùng cực đó, nó cho chúng ta thấy rõ thân mạng là vô thường, vạn vật đều giả tạm, phát tâm niệm Phật cầu sanh Tịnh Độ thoát khỏi cảnh luân hồi sanh tử khổ đau.
Xưa, thiền sư Vạn Hạnh giác ngộ được lẽ vô thường, ngài làm bài thơ:
- "Thân như bóng chớp chiều tà
Cỏ xuân tươi tốt, thu qua rụng rời
Sá chi suy thịnh cuộc đời
Thịnh suy như hạt sương rơi đầu cành".
Ngài nói thân này như điện, như bóng có rồi không. Cây cối mùa xuân thì tươi tốt xum xuê, đến mùa thu thì héo tàn. Mặc tình cho việc hưng thịnh hay suy vi, ngài không có vui buồn kinh sợ. Việc thịnh suy đối với ngài như hạt sương trên đầu ngọn cỏ, nắng lên là tan hết. Thân như lằn chớp, xẹt qua rồi mất. Do thấy như vậy nên ngài an nhiên tự tại trong cuộc sống.
Nói chung nếu chúng ta muốn thắng lo âu, buồn phiền, thì đừng bao giờ phí công nghĩ đến chuyện đã qua, tin sâu lý nhân quả, chấp nhận sự thật vui chịu với nó, nhìn thẳng vào những thiệt hại coi tới mức độ nào rồi bình tĩnh thu thập các sự kiện, viết lên giấy những lo âu của mình để tìm ra nguyên nhân ở đâu, nỗi khó khăn ra sao, cách giải quyết thế nào là tốt nhất. Rồi hành động ngay, đừng do dự, lo lắng, quay trở lại, phải có lòng tự tin ngó về phía trước. Xăn tay áo lên cố gắng làm việc, máu sẽ lưu thông ta sẽ thấy thần kinh khoan khoái, yên ổn dễ chịu, sự dồi dào của nhựa sống chạy khắp cơ thể ta sẽ đuổi hết lo lắng ra khỏi đầu óc và vượt qua mọi trở ngại.
Trái lại, gặp nghịch cảnh, cứ ngồi không mà nghĩ vẩn vơ thì phiền não sẽ sinh ra, nó chẳng khác nào một bầy quỷ dữ đục khoét phá tan hết năng lực, hành động và ý chí của ta.
- "Bể khổ mênh mông sóng ngút trời
Khách tràn chèo một chiếc thuyền chơi
Thuyền ai ngược gió, ai xuôi gió
Nhìn lại cùng trong bể khổ thôi".
Nhìn thấy kiếp người đầy bể khổ nên cổ nhân than rằng:
- "Vọng tâm khi được tịnh thanh
Trí ngu đều có thể thành Phật Tiên
Lắm kẻ rõ căn nguyên cội khổ
Sao không lo hối ngộ tu thân
Ấy vì vướng nặng nghiệp trần
Nêu lòng không rảnh để gần Phật gia
Muôn việc đến quan khâu là hết
Nghèo giàu đều chung kết như nhau
Uổng công lúc sống quơ quào
Mạng chung tay chẳng nắm vào món chi".
Cõi đời giả tạm như thế, vậy mà có mấy ai tỉnh tâm niệm Phật. Tối ngày cứ mãi vui cười, lo nghĩ chuyện thế gian. Người tu mà không tỉnh giác vẫn bị như thường.
Thuở xưa, đức Phật an trú tại Tịnh xá Kỷ Thọ nước Xá Vệ. Một hôm có bảy ông Bà la môn từ phương xa đến chỗ Phật đảnh lễ cầu xin xuất gia.
Đức Phật chấp nhận cho các ông xuống tóc làm Sa môn. Các ông này không lo tư duy về vô thường, chỉ lo cười đùa nói chuyện thế gian. Tâm trí các ông mê mờ, vô thường sắp đến mà chẳng ai biết lo tu.
Đức Phật biết mạng sống của bảy vị này sắp hết. Ngài thương xót đến bảo rằng: "Các ông học đạo nên cầu giải thoát, sao lại cười đùa lớn tiếng như vậy".
Bấy giờ, đức Thế Tôn nói kệ:
- "Ngày đêm mạng lần giảm
Có gì mà vui cười
Nên tinh tấn kịp thời
Đừng mê đọa tối tăm".
Đức Phật thuyết xong, bảy vị Sa môn giác ngộ, không còn vọng tưởng, chứng quả A la hán. (
Kinh Pháp Cú Thí Dụ).
Vô thường là một định luật chi phối tất cả vạn vật từ thân tâm cho đến hoàn cảnh không có cái gì tồn tại. Vô thường cũng là một vị thuốc thần diệu trị bệnh tham ái, làm cho thân tâm con người được bình tĩnh trước những cảnh ân ái, biệt ly, khổ vui, được mất, của cải vật chất, tình thương đều là giả tạm. Nhờ nghĩ như vậy, cho nên chúng ta dám hy sinh tài sản, thân mạng làm việc nghĩa, xa lìa những thú vui giả tạm, lúc nào cũng hướng tâm vào đạo để làm lợi ích cho tha nhân.
Như thuở Phật còn tại thế, một hôm ngài Mục Kiền Liên ngồi thiền ở Thi Lâm, thấy có một con quỷ vừa đánh đập, vừa chửi mắng cái thi thể nói rằng: "
Chính vì ngươi tham lam vô độ, cho nên hôm nay ta mới bị đọa đày làm quỷ đói khát như thế này".
Cũng gần đó có một vị thiên nhân vừa rải hoa lên thi thể và tán thán ca tụng: "
Chính nhờ ngươi lúc sanh tiền, thân biết làm lành, khẩu nói lành, ý nghĩ lành, cho nên ta mới được sanh lên thiên giới. Vì thế hôm nay ta mới trở lại đây tán thán, rải hoa, tri ân, tưởng niệm".
Ngài Mục Kiền Liên chứng kiến cảnh đó, hôm sau đem chuyện ấy thuật lại cho đức Phật và tứ chúng nghe. Nhơn đó Phật dạy: "
Tuy cái thân này vô thường giả tạm, nhưng mình biết lợi dụng nó làm việc lành, thời hiện tại thân tâm an lạc, người trí ngợi khen. Sau khi chết được sanh lên thiên giới thọ hưởng những thú vui thù thắng vi diệu. Còn nếu như mình tham đắm nó, mà gây ra ác nghiệp, thời hiện tại khổ đau, sau khi chết lại sanh vào cảnh khổ hơn".
Trong kinh Phật dạy: "Kiếp người ngắn ngủi, không biết chét lúc nào, ráng mà lo tu niệm, lợi dụng lúc còn mạnh khỏa, sáng suốt, nỗ lực lập công bồi đức làm hành trang trên con đường giải thoát. Vì trên cõi đời này, ai có thân đều phải chết. Nhưng người biết tu, khi bệnh thân họ vẫn bị đau nhức, còn nội tâm rất là an lạc. Vì nghĩ rằng trong đời mình không có làm việc gì ác, giống như chiếc áo đã cũ rồi đổi chiếc áo mới, thấy rõ được con đường mình đi vào cảnh giới an lành, cho nên họ ra đi một cách an nhiên tự tại.
Còn người không biết tu khi sắp chết, họ rất sợ, tâm thần rối loạn. Nào là thương vợ mến con, tiếc của, tứ chi đau nhức, rên la dẫy dụa. Bởi chẳng biết tu cho nên không kềm chế được cơn đau, tâm hồn tán loạn, trước mắt mịt mù u ám không biết về đâu, bao nhiêu nghiệp chướng hiện ra lôi kéo đi vào con đường ác. Giống như chiếc áo cũ rồi mà không có chiếc áo mới để thay, cái đó mới là đáng sợ".
Quán chiếu về tính chất vô thường của vũ trụ, nhân sinh, không phải tỏ ra thái độ bi quan yếm thế, mà chính là hướng dẫn ta có cái nhìn chính xác về sự thật của đời sống. Nhờ có cái nhìn rõ ràng và sáng suốt như vậy mà ta được an ổn, định tĩnh, không còn ưu tư dầu muộn, đau khổ nên tâ ta đạt được an lạc, giải thoát.
Phật thường khuyên bảo chúng ta phải hằng nghĩ đến cái thân này là vô thường, thì tự nhiên sự chấp ngã, tham, sân, si không còn, lòng từ bi nảy nở biết thương người, cứu vật. Sự tranh đấu giành giựt sát hại lẫn nhau không còn nữa. Có như vậy mới mong kiến tạo một thế giới hòa bình, chúng sinh an lạc, giải thoát.
Quý Phật tử nên nhớ như vậy mà cố gắng tu hành. Trước khi dừng bút tôi không biết gì hơn, xin nhắc quý Phật tử:
"
Phàm làm việc gì nên nhận hậu quả của nó về sau". Nếu nhận thấy làm việc nào phù hợp với đạo, đem lại sự an lạc, lơi ích cho mình và người cùng vật, thì cố gắng tích cực làm liền, chớ nên hẹn hò. Người xưa bảo tu là để chuẩn bị trước cho cái chết tốt đẹp, chớ để chết đến mà chẳng lo tu.
Cổ Đức thường khuyên:
- "Đời người ngắn ngủi chớ mê say
Ráng lo niệm Phật gấp đêm ngày
Vô thường tấn tốc nào ai biết
Chớ nên lần lựa hẹn ngày mai".
Phàm không lo xa ắt có chuyện buồn giận, để nước tới lưng mới nhảy sao cho kịp.
Quý Phật tử là những người mến mộ Phật pháp, tôi xin nhắc nhở quý vị đôi điều, trợ duyên dìu dắt lẫn nhau đi vào ngôi nhà Phật pháp.
Tôi ước mong sao, quý Phật tử nương theo lời dạy của đức Phật mà tinh tấn tu hành để hiện tại thân, tâm được an lạc, đến lúc lâm chung thân an, niệm chánh, được Phật Di Đà cùng chư Thánh chúng phóng quang tiếp dẫn vãng sanh Tây Phương Cực Lạc Quốc.
- "Ta Bà khổ, Ta Bà lắm khổ
Có bao người xét cho tột chỗ
Tịnh Độ vui, Tịnh Độ nhàn vui
Cảnh thanh bình sen báu nực mùi
Nào ai rõ cái vui triệt đáo
Cõi Tịnh Độ lắm điều thanh nhã
Khổ, buồn rầu, lo sợ chẳng còn
Chốn Ta Bà tim lụn, dầu mòn
Thân tứ đại của người cũng thế
Mau thức tỉnh tu thân kẻo trễ
Đến tội rồi mới hối muộn màng
Chi cho bằng ta sớm lo toan
Gìn giới luật, nghe kinh, trọng Phật
Đến lâm chung quả lành đâu mất
Cảnh Tây phương chư Phật đợi chờ
Việc tu thân thiện tín hẫng hờ
Chừng họa đến e cho khó tránh
Môn Tịnh Độ là phương cứu cánh
Ráng phụng hành kẻo phụ Phật xưa
Chí nhứt tâm tín, nguyện phụng hành
Được cứu cánh nơi an dưỡng
Chỉ một kiếp Tây phương hồi hướng
Dứt mê đồ thoát cuộc luân hồi
Ao sen báu Tây phương đua nở
Chờ chúng sanh niệm Phật chí tâm.".
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT