Kính chào Đạo Hửu Thien Nhan (Cầu Pháp).
Đã lâu không dịp chuyện trò, lúc rày thân tâm thường an lạc ?
Kính chúc ĐH luôn an lạc trong ánh từ quang Chư Phật.
Riêng tôi, "còn uống thuốc vì còn bệnh, còn bệnh là còn uống thuốc".
Thien Nhan đã viết:Trong kinh sách có hàng ngàn ngàn lời hay ý đẹp... Học không hết, hành hết kiếp cũng chưa xong.
Tôi nghĩ :Chúng ta nên gia hạnh Phổ Hiền thứ 8 là "Thường tùy Phật học", Bồ Tát thì học hết cả 84.000 pháp môn, pháp môn nào cũng trọn vẹn, còn chúng ta nguyện chỉ cần học một pháp môn thôi và học cho tới tận cùng, kiếp này chưa xong nguyện kiếp sau học tiếp, nếu kiếp sau vẩn chưa xong nguyện kiếp tới nửa, tiếp tiếp như vậy, cho đến "bao giờ bằng Phật mới vừa lòng con".
Xưa, Phật Thích Ca, đã trải qua vô lượng kiếp hành Bồ Tát đạo, cho tới kiếp sau cùng là Thái Tử Tất Đạt Đa, trọn tu thành quả vị Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác.
Kinh Hiền Ngu đã viết:Đời quá khứ cách đây đã lâu lắm có đến vô lượng vô biên A tăng kỳ kiếp không thể dùng tâm suy nghĩ và lời nói mà tính được. Cũng Châu Diêm Phù này, có một nước lớn gọi là Ba La Nại, ông vua nước ấy tên là Ca Lợi cũng thời đó có một vị đại tiên tên là Sàn Đề Bà La và cả thảy năm trăm đệ tử ở trên một quả núi tu theo phép nhẫn nhục.
Một hôm nhà vua nước ấy cùng với phu nhân, thể nữ, quần thần vào núi để du ngoạn: Săn bắn các thú vật, bày các cuộc vui, uống rượu, ăn thịt, các thể nữ múa hát, làm cho nhà vua vui tai, thích mắt, thỏa thích với dục lạc, rồi tiệc rượu, nhà vua nằm nghỉ nhọc dưới gốc cây, thừa cơ ấy các cô rủ nhau đi xem hoa trong rừng, tới một hang núi, thấy ông Sàn Đề Bà La đương ngồi yên tĩnh có vẻ trầm tư suy xét, các cô này thấy ông đạo mạo với nét mặt siêu phàm, ngoài cuộc trần tục, nên các cô sinh lòng kính trọng! Hái các thứ hoa tung lên cúng dàng rồi ngồi xúm lại xung quanh để nghe thuyết pháp.
Khi hết hơi men nhà vua thức dậy, nhìn xung quanh không thấy một người con gái nào hầu cạnh, ông nổi giận quá đứng phắt dậy, cùng với bốn ông quan đại thần đi tìm, một lát tới chỗ ông Tiên, thấy bọn các cô đang ngồi vây quanh trước sau, nhà vua cất tiếng la lớn, các cô này sợ hãi chạy dạt ra, nhà vua tới trước chỗ ông Tiên hỏi rằng:
- Nhà ngươi đã đắc định Tư Không chưa?
- Thưa chưa được.
- Nhà ngươi đã được Tứ Vô lượng Tâm chưa?
- Thưa chưa được.
Nhà vua lớn tiếng nạt rằng:
- Từng ấy công đức đều nói chưa được, như vậy, nhà ngươi có hơn gì kẻ phàm phu, thế mà dám ngồi chung với những đứa con gái này ở nơi vắng vẻ tin sao được?
Ông Tiên lặng yên không đáp lời nào hết, nhà vua lại hỏi:
- Ở đây người là người thế nào? Tu đạo gì?
- Thưa! Tôi tu theo hạnh nhẫn nhục!
Nhà vua có vẻ tức giận rút kiếm ở sau lưng ra nói:
- Nhà ngươi tu nhẫn nhục ư! Nhẫn nhục để ta thử xem ngươi có nhẫn nhục đựợc không?
Nói xong chém phắt hai cánh tay ông Tiên rơi xuống đất, rồi hỏi tiếp:
- Đã nhẩn nhục được chưa?
Tiên đáp: - Nhẫn nhục được!
Ông laị chém phát hai nhát vào hai vế đùi nhả ra, rồi hỏi tiếp:
- Đã nhẫn nhục được chưa?
- Nhẫn nhục được!
Nhà vua lại xẻo hai tai và mũi trông rất ghê sợ. Tất cả quan quân thể nữ, nhìn thấy nhà vua quá ư ác nghiệp với ông Tiên ai cũng sám đen mặt lại, nhưng không dám can ngăn, vì sợ cơn ghen của ông đương bộc phát, song họ nhìn thấy ông Tiên nét mặt bình tĩnh không chút biến đổi.
Nhà vua đứng ngước mắt nhìn xem ông Tiên này có phản kháng với mình gì không? Nhưng không.
Ngay giờ phút ấy quả đất tự nhiên rung động sáu lần, năm trăm vị tiên đệ tử theo Ngài tu học bay vót lên hư không ngó xuống hỏi rằng:
- Lạy thầy! Thầy bị đau khổ như vậy có khỏi mất tâm nhẫn không?
Đáp: - Tâm ta vẫn bình tĩnh và cũng là tăng thượng duyên cho tâm nhẫn của ta lại càng thêm vững chắc!
Tới đây ông vua đã từ từ hạ cơn ghen, nhìn thấy ông Tiên vẫn thản nhiên, sự nhẫn đã thế, lại còn sự đau cũng không thấy hoài tâm, dịu giọng hỏi:
- Nhà ngươi tự nói tu phép nhẫn nhục lấy gì làm bằng cớ, cho có sự thật?
Đáp: - Ta không nói nhà vua cũng thấy được sự thật của ta, một là ta không khuất phục dưới thế lực áp bức bất minh thiếu nhận xét, hai là ta không quan tâm đến lưỡi kiếm của nhà vua chém ta, và ta cũng không có ác niệm gì đối với sự hung tàn của nhà vua, muốn biết rõ sự thật ta sẽ nguyện rằng: Nếu quả ta có thực hành đạo nhẫn nhục, huyết sẽ biến ra sữa, thân sẽ bình phục như cũ.
Đại Tiên nói xong, huyết tự nhiên biến ra sữa, thân thể lại hoàn toàn như xưa.
Nhà vua thấy sự nhẫn nhục của đại tiên hiển nhiên quá! Cảm động quá rùng mình, sởn gáy, sợ toát mồ hôi! Là mình đã quá ư nóng giận với tâm mê chấp tham dục nếu ta không xin lỗi sẽ bị chiêu họa.
Nhà vua vội vất kiếm xuống đất, quỳ trước mặt đại tiên thưa rằng:
- Thưa đại Tiên, chúng tôi hiểu lầm, vì quá si mê nên hôm nay đối với Ngài một cách quá đáng, vô nhân đạo, cúi xin Ngài tha thứ nhận lòng thành sám hối của tôi.
Đại Tiên đáp: Hôm nay nhà vua cũng vì nữ sắc, quá giận dùng kiếm chém ta tâm nhẫn của ta như đại địa, ta thề rằng sau khi ta được thành Phật ta sẽ dùng tuệ đao, chém ba cái độc, tham, sân, si cho nhà vua trước.
Nhà vua thấy Đại Tiên đã hoan hỷ tha thứ, và nhận lời tạ lỗi của mình, vái chào ra về.
Lúc ấy trong núi có các bộ Long, Vương, bộ quỷ thần thấy vua Ca Lợi vô cớ làm huỷ nhục vị Đại Tiên, tức giận nổi cơn lôi đình làm cho mây khói u ám rợp trời, sấm sét vang dội, ý muốn hại vua và đánh chết họ hàng nhà vua cho bằng hết.
Đại Tiên thấy thế ngửa mặt lên trời nói rằng:
- Các ông nên buông lòng bao toả khắp muôn loài, nếu có thiện chí với tôi, bênh vực tôi, thì xin đừng làm hại nhà vua!
Từ đó vua Ca Lợi, tự hạ mình xuống như người đệ tử tôn kính Đại Tiên như thầy, luôn luôn đến thăm viếng cúng dàng, cũng có lúc mời về vương cung giảng dạy.
Thời ấy cũng có một bọn Phạm Chí chừng ngàn người tu theo tà đạo, thấy vua Ca Lợi kính trọng biệt đãi vị Đại Tiên, sinh lòng ghen ghét thuê người lấy phân trát lên toà ngồi của Đại Tiên, lúc vắng mặt, đã nhiều lần nhưng không biết rõ kẻ nào có tâm nham hiểm xấu xa, một thái độ đê hèn; sau cùng do sự điều tra chắc chắn của nhà vua, bắt được những kẻ gian ác đem ra tra hỏi, chúng tự xưng là bọn Phạm Chí mướn. Lập tức vua Ca Lợi hạ lệnh bắt hết nhóm Phạm Chí lại cung môn.
Đại Tiên vốn lòng từ bi và đương thực hành đạo nhẫn nhục, nên xin vua tha tội cho họ. Trước nhà vua và đại chúng, Đại Tiên phát thệ rằng:
- Tôi vì chúng sinh tu hạnh nhẫn nhục tích góp công phu không lười mỏi, để cầu thành Phật, sau khi được thành tựu, tôi sẽ lấy nước pháp trí tuệ tẩy trừ cho hết trần cấu uế dục lũ các người này được trong sạch trước.
Tới đây Phật nhắc lại cho tôi hay rằng:
- A Nan! Ông Sàn Đề Bà La thuở đó chính là tiền thân của ta, vua Ca Lợi nay là ông Kiều Trần Như, bốn quan đại thần thuở đó nay là bốn vị Tỷ Khưu cùng nhóm với ông năm người, còn ngoài đạo Phàm Chí lúc đó nay là ông Uất Tỳ La Ca Diếp và ngàn vị Tỷ khưu này.
Thien Nhan đã viết:Tâm thì muốn tốt, tánh lại bảo là không. Điều này có ai nói là không phải. Hay tâm sao thì tánh vậy!
"Tánh" theo ý ĐH là thói quen?
Nếu là thói quen tức là "nghiệp", vì nghiệp thật sự là thói quen, tích tập lâu dần thành nghiệp.
Nghiệp này cản trở "tâm" muốn làm việc tốt, việc thiện thì nó là chướng rồi, nên nói là nghiệp chướng.
Vậy nên gia hạnh thứ 4 của Bồ Tát Phổ Hiền, "Sám hối nghiệp chướng". Muốn sám hối nghiệp chướng thì phải có tâm xác tín, Kính tín Chư Phật, kính tín Tam Bảo. Kính lể Chư Phật mười phương, ba đời thành tâm sám hối cho đến khi nào tâm tánh đều muốn làm việc tốt, việc thiện.