ĐỨC HẠNH CỦA NGÀI HƯ VÂN
Từ lúc xuất gia đến nay đã ngoài một trăm tuổi, Hư Vân chẳng trụ tri những chùa đã xây cất sẵn, chẳng nhận lãnh sự cúng dường riêng tư cho mìnhBốn chúng đệ tử trước sau được ngài thọ giới và độ cho có đến hàng muôn người. Tín đồ xin ngài thọ giới và quy y có đến mười vạn.
Tự tay sửa sang, chấn hưng, xây dựng các chùa chiền lớn nhỏ có hơn mấy chục cảnh. Phí tổn cho các chùa lớn lao như Vân Thê ở Vân Nam, trang nghiêm như chùa Nam Hoa ở phía Bắc tỉnh Quảng Đông, lên đến mấy ngàn vạn đồng, mà riêng ngài dù chỉ có một chiếc áo cà sa tùy thân, một chiếc nón lá, một cây phất trần, một cái bàn sản với một cái bao đeo sau lưng.
Ngài đi hành cước khắp cả trong nước.
Khi xây dựng chùa Vân Thê, lúc ngài đến như thế nào thì ra đi cũng như thế thôi. Khi đến chùa Nam Hoa, lúc lên núi, khi xuống núi, ngài cũng như vậy.
Xây dựng xong chùa Nam Hoa, đến năm Dân Quốc thứ ba mươi hai (1943 , khi ngài 104 tuổi) tháng chạp, ngài đem chức trụ trì chùa Nam Hoa giao phó cho đệ tử là Phục Nhân kết tiếp. Rồi một nón lá, một cà sa, một phất trần, một bàn sản, một bao đeo lưng, ngài thẳng đến Nhũ Nguyên, sửa sang, chấn hưng lại chùa Vân Môn, sau khi làm bài ký để lại.
Năm Dân Quốc thứ ba mươi ba (Giáp Thân - 1944) - Hòa thượng Hư Vân một trăm lẻ năm tuổi:
Sau khi trùng kiến đạo tràng của Lục Tổ (chùa Nam Hoa) ở Tào Khê, Hư Vân hòa thượng cùng một vị tăng người Quảng Đông tên là Phước Quả đến Khúc Giang và Nhũ Nguyên để hỏi thăm tìm Linh Thọ đạo tràng. Mục đích chưa đạt được, lại đến núi Vân Môn, thấy trong một rừng táo gai một ngôi chùa cổ nhỏ, tàn phế trong có nhục thân của Lục Tổ.
Đây là nơi đạo tràng khai tông của Lục Tổ.
Trước cảnh tổ đình luân lạc mà hai sư bỗng nhiên đến gặp, Hư Vân cảm động đến sa nước mắt! May thấy một vị tăng tên là Minh Không còn ở đó thanh khổ tu trì, một thân tựa nơi núi non lạnh lẽo, lo việc đèn hương thờ Tổ. Theo lời vị tăng này, nơi đây thiếu thốn đủ thứ, muôn điều khốn khổ, nếu chẳng lo kịp chấn hưng lại, chùa sẽ tiêu mất.
Hòa thượng liền trở về chùa Nam Hoa, thì hôm sau có ông Lý Tế Thâm chủ tich tỉnh Quảng Đông và ông chủ tịch Lý Hán Hồn đến chùa cũng nói chuyện về chùa Vân Môn này.
Chính trong một cuộc tuần sát đất Nhũ Nguyên, đường đi qua sau chùa Vân Môn, ông chủ tịch Lý Hán Hồn cũng thấy qua cảnh hoang phế đau lòng này, cũng như chùa Nam Hoa trước kia. (Thảo nào mà Lục Tổ đã chẳng mấy lượt kêu gọi thúc hối Hư Vân).
Ông bèn mời các người danh tiếng trong địa phương, yêu cầu cùng hợp nhau sửa chữa và chấn hưng lại ngôi Phật tự này.
Hư Vân hòa thượng bèn giao quyền trụ trì chùa Nam Hoa cho đệ tử Phục Nhân, rồi lập tức sang ngay nhận lãnh trách nhiệm trùng tu chùa Vân Môn.
(... Đoán biết trước được rồi đây thế nào chùa Nam Hoa cũng sẽ có sự biến cố xảy ra, nên sau khi đến Vân Môn, Hư Vân âm thầm dưa chân thân Lục Tổ và ngài Hám Sơn về đây, rồi lần chuyển các pháp bảo và kinh tạng. Nhờ đó mà sau này tránh được tai biến phá hủy).
Lúc Hư Vân mới đến, chùa Vân Môn chìm trong cảnh tàn phế não nùng: vách phên đổ nát, nhà cửa, liêu phòng, điện thờ.... nhất nhất đều hư sập, rêu phong, phủ đầy gai góc, chi còn có Tổ điện, mà cũng phải gấp rút sửa chữa, nếu không thì cũng đổ nát ngay.
Hòa thượng bèn ở nơi một góc nhỏ sau Quán Âm đường, tính toán mọi công việc sửa sang.
Năm Dân Quốc thứ ba mươi bốn (Ất Dậu - 1945) - Hòa thượng Hư Vân một trăm lẻ sáu tuổi:
- Bầy ong đầu người[:
Sau lại, ở ngoài cửa chùa, trên cây cao chúng cũng đóng một ổ, lớn hơn ổ này nhiều. Bầy ong không châm đốt ai, và lại còn biết giữ kỷ luật rất nghiêm. Lúc bấy giờ tứ chúng tụ tập rất đông để xem các tổ ong này, đều bảo là bầy ong thần đến chầu Phật.
Kịp khi ấy, Hư Vân hòa thượng được rước từ chùa Vân môn về để chủ tọa cuộc Thủy Lục đạo tràng mùa Xuân này.
Ngài cùng Thủ tòa Quan Bổn, tri khách Duy Nhàn và các cư sĩ Sầm Học Lữ, Lâm Viễn Phàm, Lý Chấp Trung, Lý Toàn Thành đến xem tổ ong. Sau khi xem xét hồi lâu, Hòa thượng bảo:
- Đây là loại ong đầu người, lúc bình thường thì làm ở trong núi sâu, hang đá. Nơi đô thị không dễ gì thấy loại ong này. Nay chúng đến đây tôi e sẽ có biến động gì đây chăng? Ngài đứng yên lặng hồi lâu, như suy niệm một điều gì, rồi quay sang ông Sầm Học Lữ bảo:
- Bốn phương rúng động, nơi đây rồi ắt sẽ có nạn binh đao. Nhưng không có gì lo ngại lắm. Nếu có gì xảy ra, tôi sẽ phái người đến đón các ông.
Sau khi đạo tràng viên mãn, Hư Vân trở về chùa Vân Môn lo việc tu sửa.
Đến tháng chạp, ngày 12, quân Nhật vây hãm đất Khúc Giang.
Ngày 18 sắp sửa về đêm, bọn thổ phỉ dòm ngó những hành khách giàu có lanh nạn binh đao ở chùa, xông vào cướp phá chùa Nam Hoa. Bọn này chuyên chở của cải ra ngoài nhà, nhưng chưa kịp phân tán đưa đi, thì các tăng trụ trì người chùa Vân Môn đã đến kịp lúc, bọn cướp bỏ chạy hết. Thế là thoát nạn.
- Chùa Vân Môn cũng hoạn nạn lây:
Chỗ khó nhất cho chùa là đối với số thầy thợ, thợ mộc, thợ hồ, thợ nung ngói gạch, thợ hầm vôi v.v... để sửa chùa. Số thầy thợ trên cả trăm, nhưng họ lại tốt bụng tình nguyện không nhận tiền công mà chỉ xin được cho ăn cơm để làm việc mà thôi và họ làm việc rất chuyên, gắng sức làm nhiều hơn. Nhờ đó mà công việc tiến rất mau.
Lại thêm quân đội của Chánh phủ di chuyển ngang qua vùng chùa bị bọn thổ phỉ lưu động phục kích, đánh úp lấy rất nhiều lương thực, làm tổn thất nặng nề. Khi đại quân của chánh phủ đến, định lùng bắt phá hết hang ổ của thổ phỉ ẩn nấp trong bốn mươi xóm làng, nam phụ lão ấu toàn vùng này nghe tin, cấp tốc dẫn trâu, mang cày khuân vác quần áo đồ đạc vào trốn trong các hang núi. Số có cả mấy ngàn người. Một số kỳ lão đến chùa yêu cầu Hòa thượng tìm phương giải cứu.
Hòa thượng liền thân dến đại bản doanh gặp người chỉ huy, xin vào giải thích tình cảnh mọi việc... và điều đình xin hẹn ba ngày sẽ bồi thường các vật của quân đội đã bị thổ phỉ cướp đoạt.
Thế là dân chúng được an toàn... Từ đó họ, trong toàn vùng, thương mến Hòa thượng như một bà mẹ hiền.
- Quái vật rồng đen xin thọ giới U Minh
Có một người tên Tạ Song Hồ ở đất Thanh Giang làm nghề thầy thuốc tuổi đã ngoài năm mươi mà chưa có vợ. Nghe tiếng cô gái này, anh chàng muốn cưới.
Được biết Song Hồ là người sùng đạo Phật, nên cô ấy bằng lòng. Cưới xong, đêm hợp cẩn thì chẳng thể nào nằm chung một giường được.
Truy nguyên thì biết cô này lúc tuổi đang cập kê, bỗng nhiên một con quái vật đang đêm, phụ đính vào thân cô, bắt ép chuyện hoan lạc. Vô vẫy vùng chống cự, kêu la... không đồng ý, thì quái vật quấn chặt vào thân cô, dùng cái mũi xịt nước làm cho cô ngộp, rồi đè cô, khiến cô bất tỉnh để cho nó mặc sức làm gì thì làm.
Từ đó, quái vật đêm đêm lui tới làm việc dâm ô cưỡng hiếp.
Cô gái đem chuyện này thuật lại cho chồng nghe. Và ông họ Tạ cũng không biết làm sao để gỡ rối.
Một hôm cô này đến Am Thanh Tịnh, thuộc huyện Thanh Giang cúng và lễ Phật. Cô bạch với am chủ là Ni sư Thường Khai câu chuyện rắc rối của mình và xin ni sư cho phương giải tỏa. Ni sư bảo:
- Nghe nói Hư Vân Lão hòa thượng làm chủ hoằng hóa ở Lãnh Nam (tỉnh Quảng Đông) là một vị cao tăng đạo đức, sao con không đến đó lạy ngài?
Bèn cũng chồng đến chùa Nam Hoa xin thọ giới.
Một hôm, lên thiền đường lạy Phật, cô con gái này bỗng nhiên té xỉu nằm mê man dưới đất, hồi lâu mới tỉnh.
Sau khi cô đã thọ giới xong, một hôm con quái vật hiện lên bảo cô:
- Mày nay đã thọ giới được rồi, tao không còn có thể nào trêu khuấy mầy được nữa. Tao chỉ chực chờ những lúc sơ hở của mầy mà thôi. Nếu mầy không muốn như thế thì mấy phải vì ta, xin cho ta cùng được thọ giới đi.
Cô bảo:
- Muốn thọ giới thì phải có tên họ, dung mạo mới được, chớ nhà ngươi thì không hình không tướng, đi lại không tung tích, không tên không tuổi, thì biết truy nguyên từ đâu mà xin thọ giới.
Quái vật nói:
- Tên tao là Hắc Long Giang, còn tướng mạo hình hài tao thì tao xin mầy làm ra nó.
Cô gái bảo:
- Tôi không biết, cũng không biết vẽ thì làm sao?
- Không ngại, mầy cứ biên ra giấy. Viết mực cho sẵn đi, rồi mầy cầm lên là tự khắc vẽ ngay được liền.
Cô gái van vái. làm y theo lời nó dặn.
Khi cầm viết lên, thì tự nhiên cô ta gục đầu xuống như ngủ, tay thì vẽ vẽ lên giấy... trong chốc lát thì thành một cái đầu rồng, toàn thân đều có vảy, râu, chân, móng đều đầy đủ.
Cô gái bèn bưng lấy bức vẽ đó đến quỳ trước mặt ngài Hư Vân, thuật lại đầu đuôi câu chuyện và xin Hòa thượng vì rồng này mà thuyết U Minh giới. Từ đó cô gái không còn tai nạn, vợ chồng ăn ở bình yên.
Bức đầu rồng dưa về chùa Nam Hoa để nơi Công Đức Đường (chỗ thờ các vong linh). Đến khi giặc Nhật đếm chiếm, bức hình này mới bị thiêu hủy.
- GHI CHÚ:
Thầy pháp chữa, khiển đồng, nhập lên xưng danh thường là "thằng bô" đã kết làm vợ chồng với cô gái này từ lâu, và lắm khi lại bảo là đã ăn ở có con cái rồi nữa.. Lúc nhỏ ấy, tôi thích đi xem nhưng cuộc khiển đồng như thế này lắm. Khi đồng lên nó cười hả hả "chào sư, chào sư" rồi đòi "Hồ" (uống rượu). Sư cũng chào hỏi, rót rượu trắng mời và hỏi tên họ, từ cõi nào đến.
Quỉ uống rượu, lỗ mãng, cười hả hả và bảo: "Ta... ta... từ Đông Tây Nam Bắc dến đây sư à..." rồi cười ngất ngất, lớn tiếng, toàn giọng hơi lên, nghe lành lạnh.
Sư cười bảo: "Phải, ai lại không từ Đông Tây Nam Bắc đến... nhưng riêng một người từ đâu đến chứ? Hãy nói đàng hoàng. Cõi nào, trên hay dưới, tên gì?"
Vừa nói, tay pháp sư vừa bắt ấn ngón chân cái vừa bấm xuống đất, cầm nhang quơ quơ trên không.
Đồng lại cười hắc hắc, nói: "Sư định bắt ta à? Ta đâu có sợ. Coi đây nè". Nói xong, đồng đang ngồi xếp bằng, bỗng nhảy dựng lên, rồi ngã ngửa ra sau nằm xuống đất một cái đụi...
Pháp sư tay bắt ấn đánh bóng xuống và kêu: Tam vị thánh tổ và am binh nã trốc, rồi đọc thần chú và đồng thời cầm nhang đốt khói nghi ngút vẽ bùa bóng trong không khí. Một chút, đồng bỗng bật mạnh ngồi lên gọn hơ, cũng vẫn ngồi xếp bằng nguyên vẹn nhảy cà từng cà tửng.
(Giai đoạn này xem rất cụp lạc lắm và lúc ấy tôi thích lắm). Đồng bảo: "Ta đi". Sư trục lại không cho. "Vậy sư muốn gì?"
- Nói rõ tên họ. Quỷ hay yêu? Ở cõi nào?
Đầu trùm chiếc khăn đỏ, mình trần, đồng lắc lư, hất hàm bảo: "Quỉ, cõi dưới. Bố là ta đây! Thôi, Hồ đi... rồi ta đi"
Sư rót rượu cho quỉ uống. Nó kê chén vào miệng, xuyên qua cái khăn đỏ thưa ực một hơi, buông chén rồi nhảy đùng, ngã ngửa ra sau lưng, nằm im lìm.
Pháp sư đánh bồi lên người nó hai tay ấn, vẽ thêm một lá bùa nhang trên mặt nó và bảo: "Trở lại cho mau".
Tức tốc đồng nhảy dựng lên, ngồi xếp bằng lại gọn hơ và nói: "Sư đánh ta đau quá! Ta nói xong, ta đi, sư không cho, sư muốn gì?
- Gia chủ có người bệnh. Ta biết là chính ngươi đã làm ra bệnh này. Tại sao nhà ngươi làm ra như vậy? Nói cho ta biết.
- Không. Ta đâu biết. Và chẳng hề làm bệnh ai.
Pháp sư bảo:
- Láo! Chính người là thủ phạm. Nếu ngươi không nói sự thật, ta sẽ thẳng tay trừng trị. Nếu ngươi nói thiệt ta sẽ nhẹ tay cho, và nếu lỡ đã làm quấy, ta khuyên ngươi nên bỏ đi, cho người bệnh mạnh, ta sẽ nói với chủ gia đình đền ơn đáp nghĩa cho ngươi đó.
Quỉ lắc đầu bảo:
- Thật ta không biết và cũng chẳng phá khuấy làm bệnh gì.
- Không! Ngươi phải nói thật. Ngươi gặp bệnh nhân trong hoàn cảnh nào, lúc nào và hành bệnh ra sao? Nói rõ cho ta biết. Và nghe lời ta khuyên, ta sẽ tha cho.
Nói xong pháp sư bắt ấn toan đánh. Nhưng quỉ dường như sợ, la quẩy quẩy, bảo:
- Thật à sư! Ta không biết, không làm mà.
Pháp sư cương quyết: "Chính mi đã làm. Không nói thật ta dánh đây".
Nói xong ông thầy pháp đánh mạnh tay ấn xuống. Quỉ ngã ra nằm dài bất tỉnh một hồi rất lâu. Pháp sư đọc thần chú, ngậm một chút rượu phun lên mặt quỉ, tay cầm nhang vẽ bùa bóng lên mặt nó, đánh nhẹ một tay ấn lên mặt nó.
Một chặp sau, quỉ hú lên một tiếng làm lạnh mình rởn óc, rồi nhảy vụt lên ngồi xếp bằng, gục gặt đầu bảo: "Sư đánh ta, ta không quên thù này. Hồ cho ta đi".
Pháp sư bảo: "Được! Ta sẽ cho ngươi hồ thật nhiều, nhưng phải khai sự thật nhé".
Quỉ đáp: "Ta sợ gì ai mà dấu. Hồ đâu?"
Pháp sư rót rượu cho quỉ uống. Nó uống luôn mấy chén rượu đế to. Uống xong quỉ cười hắc hắc và bảo: "Bố là ta đây. Ta biết sư nhiều mà! Có lần ta gặp sư đi trên cầu tre, ta muốn bẻ giò sư đó, nhưng có mấy ông tướng đi theo sau sư nên ta chưa làm được đó. Sư liệu lấy, việc của ta, mặc ta. Sư can thiệp làm gì?"
Pháp sư bảo:
- Không được! Âm là âm, dương là dương, phân cách rõ ràng. Làm loạn như vậy, Ngọc Hoàng sẽ đánh ngươi. Và ta sẽ vâng lênh trời làm việc ấy! Ngươi nói thật, khai hết sự thật và làm cho bệnh nhân mạnh, ta sẽ nói gia chủ đền ơn cho ngươi. Bằng không, ngươi coi đây.
Nó xong, ông thầy pháp dắt ba cây nhang lên đầu tóc, lột chiếc khăn đỏ đang bịt trên đầu, xả ra và sửa soạn bắt ấn.
Quỉ lật đật nói mau:
- Thôi, thôi! Pháp sư ngưng tay. Ta nói sự thật đây, mà sư nói thì nhớ lời nghe! Một "ột" nhe! Ba hũ to nhe!
- Được! Gia chủ sẽ cho ngươi một con heo lớn và ba hũ rượu ngon đấy.
Quỉ nói:
- Ta đã làm sợ gì ai mà không nhận. Đã làm được rồi, thì phá hay sửa đổi gì mà chẳng được. Đúng! Nữ của nhà nay, bổn mạng nằm trong tay ta đây. Không có sư chen vào thì trong vòng một trăng nữa, ta sẽ đem nó về động của ta đó. Như vậy là số nó còn. Năm trăng trước, ta đi trên sông này, thấy nữ đang vọc nước trên cầu. Thấy nó đẹp có duyên, ta lại cần người nên ta đã theo bắt nó. Năm trăng rồi, thường mỗi khi mặt Ông xế là ta đến ăn nằm với nó, chớ không làm gì đến người khác trong nhà. Khi mặt Ông trở lại là ta đi ngay.
Pháp sư nói:
- Thôi cho ta xin đi vậy. Người âm kẻ dương thế nào mà cùng chung nhau được? Làm như thế, luật trời sẽ không dung cho ngươi đâu.
Qui đáp:
- Khó lắm sư! Vì ta và nữ đã ăn ở với nhau quen rồi, xa nhau sao được? Nhớ lắm!
Ông thầy pháp cắt ngay:
- Không được cũng phải được. Nhà ngươi đã phạm luật trời, làm loạn thế gian đó. Con gái người ta ai lại gả cho ngươi mà lấy ngang như vậy. Một phải trả, hai phải thôi. Ta sẽ tha cho. Bằng không... ta bắt ngươi ngay.
Ông thầy pháp liền bảo mang ngay ra một cái hũ thật to bên trên miệng hũ có đậy một tấm vải đỏ có viết chữ bùa vàng để trước mặt quỉ.
Thấy hũ, quỉ như sợ sệt, né qua tránh lại rồi nói:
- Thôi, thôi! Ta chịu sư. Nhưng gia chủ có giữ lời hứa không?
Pháp sư nói:
- Ngươi nghe ta thì mọi việc đều tốt. Vậy trong mấy nhựt, ngươi làm cho bệnh hết? Bệnh hết dứt, ta bảo đảm cho ngươi một ột lớn và ba hồ to ngon... thơm đó, y như lời hứa và gia chủ sẽ ứng tiền vàng thêm cho ngươi nữa, cũng như bánh trái và thức ăn khắc.
Quỉ đáp: "Trong ba nhựt".
Nói xong quỉ ực luôn một hơi mấy chén to, cười hả hả rồi nhảy dựng lên, ngã ngửa ra sau và thăng luôn.
Đúng như lời hứa, ba hôm sau cô gái mạnh.
Chủ nhà cho làm heo, mua rượu và làm một bữa cơm thinh soạn cúng đốt rất nhiều giấy tiền vàng bạc.