Trong Đại Tịnh Pháp Môn Kinh ghi, ở Ma Kiệt quốc có một quan viên, phong cảnh tú lệ, cảnh sắc mê người. Ngày ấy, có một nam một nữ đang cùng nhau rải hoa thắp hương cúng Phật ở một nơi rộng rãi thoáng mát trong một quan viên.
Người con trai ấy là con của một trưởng giả trong thành, tên gọi là Úy Gian, người con gái ấy là một người nhàn du, tên là Thượng Kim Quang Thủ.
Hai người tuy nói là đang bái Phật, nhưng ngược lại đang dở trò chim chuột. Thượng Kim Quang Thủ không ngừng nhìn trộm Úy Gian, kỳ thực là đã động lòng yêu đương. Còn Úy Gian, cũng tâm đầy ý hợp, mắt luôn liếc sang Thượng Kim Quang Thủ.
Hai người này đang không thành tâm bái Phật như thế, Thượng Kim Quang Thủ đột nhiên ngã lăn ra đất, tứ chi nhất thời đơ cứng. Úy Gian rất đỗi kinh ngạc, tưởng là cô ta giả chết, bèn chạy lại giục cô ấy, nhưng cô ấy không hề động đậy.
Úy Gian nhìn Thượng Kim Quang Thủ, nhưng không biết phải làm thế nào, chỉ thấy thoắt một cái sắc mặt cô ấy chuyển sang xanh rồi đen, mắt, càm, mũi, tai đều chảy máu thẳm, một luồng hôi thúi xông lên mũi chàng.
Úy Gian lúc này mới rõ, Thượng Kim Quang Thủ thực sự đã chết và dưới ánh nắng oi bức đã bắt đầu thối rữa.
Trong chớp mắt, thi hài của cô gái đã thối rữa đến nỗi không thể nhìn được. Một đàn ruồi xanh theo mùi hôi thối mà đến, bay quanh và bám đầy thi thể.
Một Thượng Kim Quang Thủ tức khắc biến đi mất, thay vào đó là một đống thịt mục nát thối rữa.
Úy Gian không thể nghĩ đến nguyên nhân cái chết của Thượng Kim Quang Thủ, không khỏi thất kinh, định bỏ chạy.
Úy Gian vừa đứng dậy định chạy, thì nghe thấy ở gốc cây bên cạnh có tiếng nói rằng: "Cô gái ấy chết thật tội nghiệp, khuôn mặt đẹp đẽ như thế, thân hình thướt tha như thế, ngược lại bị vứt ở đây không ai trông coi. Ấy, thật tội nghiệp".
Ở một gốc cây khác lại cũng có tiếng nói rằng: "Này chàng trai, chẳng lẽ ngươi chỉ muốn vui vẻ khi cô ấy còn sống, mà không lo gì đến tình cảnh thê thảm của cô ấy khi chết rồi sao?"
Úy Gian ngừng đôi chân lại theo bản năng, sao những cái cây kỳ quặc ấy lại biết nói. Suy nghĩ một lúc, chàng phát thiện tâm, cởi áo ngoài trên người xuống, đắp lên thi hài đã mục nát và đang phát mùi hôi thối ấy, mang đến chôn ở trong rừng.
Úy Gian đi về nơi rất xa, đang đi thì đột nhiên thấy trên không trung tỏa Phật quang vạn trượng, chiếu sáng cả một bầu trời. Trong ánh Phật quang, Như Lai uy nghi vạn phương, thần thái rạng rỡ.
Úy Gian nhất thời quên đi việc vừa rồi, trong lòng hưng phấn khác lạ. Chàng hầu như không còn tin vào mắt mình nữa. Định thần lại, điều khiến chàng kinh ngạc đúng là sự thật, Thiên Đế Thích khoác hào quang ngũ sắc đứng ngay trước mặt.
"Này chàng trai, chúc mừng chúc mừng, tuổi ngươi còn trẻ mà có phúc thần trông thấy đức Như Lai Phật rồi, chắc là đã làm được việc thiện gì đây?" Thiên Đế Thích đi qua khen Úy Gian.
Úy Gian nghe lời này, vội nói với Thiên Đế Thích: "Đế Thích tôn kính, ngài thật là cứu khổ cứu nạn. Tôi đang rất sầu muộn đây! Xin ngài hãy chỉ cho tôi một đường quang minh chính đạo đi".
"Này chàng trai trẻ, bất tất phải lo rầu, có chuyện gì thì hãy cùng ta đến chỗ đức Phật để giải bày đi".
Thế là họ cùng nhau đến gặp đức Phật. Thiên Đế Thích biến ra một đóa hoa, đưa cho Úy Gian nói rằng: "Đóa hoa này đặt ở bên người đức Phật, có lời gì thì cứ bạch với đức Phật đi".
Úy Gian theo sự hướng dẫn của Thiên Đế Thích, mang hoa đến đặt bên chân đức Phật, lui về phía sau khấu đầu: "Thưa đức Thế Tôn, con có một chuyện như thế này muốn nói cho ngài nghe và mong ngài chỉ giáo cho con. Hôm nay, có một cô gái hiền du mời con đến quan viên dạo chơi, đột nhiên chết đi không hay không biết, thất khiếu của cô ấy chảy máu, da thịt thối nát. Con giật mình, chuẩn bị chạy đi. Hiện giờ con nên làm thế nào? Xin đức Thế Tôn chỉ cho con một con đường sáng sủa".
Đức Phật đang chuẩn bị nói, thì từ bên ngoài bước vào hai cô gái trẻ. Úy Gian trông thấy hai ngươi nọ bèn kinh ngạc, thì ra một người lớn tuổi hơn một tý, chính là Thượng Kim Quang Thủ.
Sau khi hai người bái kiến đức Phật xong liền đi ra ngoài, Úy Gian quay đầu lại nhìn, không thấy Thiên Đế Thích, mà trước mặt chỉ có Văn Thù Sư Lợi Bồ tát.
"Này chàng trai trẻ, ngươi còn nhận ra hai tỷ muội vừa rồi đến bái kiến đức Phật không?" Văn Thù Bồ tát nói.
"Con biết người chị".
"Cô ta là ai chứ?"
"Thượng Kim Quang Thủ".
"Sao ngươi có thể biết họ chứ?
Úy Gian đem chuyện mình vừa bạch với đức Phật nói lại cho Văn Thù Sư Lợi Bồ tát.
Văn Thù Sư Lợi lại hỏi: "Ngươi biết được điều gì từ trong sự việc hôm nay?"
Nhất thời, trong lòng Úy Gian giác ngộ. Chàng liền đáp: "Sắc đẹp chính là bọt nước tụ tập lại, đau khổ cũng chỉ là bọt nước nhất thời, hoang tưởng giống như ngựa hoang tự do chạy nhảy, cho nên con biết Thượng Kim Quang Thủ cũng như vậy. Không thể có được gương mặt tú lệ của cô ấy, chỉ có đạo Phật mới là chỗ dựa vĩnh viễn của con".
Văn Thù Sư Lợi Bồ tát cười một cách hài lòng. Úy Gian hoàn toàn hiểu rõ chuyện mình vừa trải qua.
"Vốn dĩ là dụng ý của ngài, con lúc bấy giờ nghe gốc cây nói chuyện, mới khởi được thiện tâm, bây giờ mới biết được đó đều là lực lượng của ngài, thật xấu hổ với sự chỉ giáo của ngài".
"Ngươi đã giác ngộ, thì không cần phải nhắc đến chuyện đã qua", Văn Thù Sư Lợi Bồ tát nói xong rồi đi mất.
Đức Phật nói với A Nan: "Văn Thù Sư Lợi trong quá khứ đã khuyến hóa cô gái ấy, khiến cô ta phát đạo tâm, ta trong tiền kiếp cũng khuyến hóa cô ấy, khiến cho cô ấy phát đạo ý. Thượng Kim Quang Thủ qua chín trăm hai mươi kiếp, đắc Phật đạo hiệu là Bảo Quang Minh, Úy Gian đắc Bồ tát đạo, gọi là Đức Quang Diệu, sau đó thành Phật. Khi đức Phật chưa viên tịch, truyền cho Đức Quang Diệu Bồ tát khẩu quyết, Ban Nê Hoàn hiệu Trì Hàm".